Nơi chín tầng mây, một bóng người gầy ốm lơ lửng, dẫm lên một thanh phi kiếm màu xanh lá, biểu cảm không gợn sóng, không có năng lượng nào dao động.
Như được khảm vào mặt trăng tròn, mây đen tan dần, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Tóc bạc bay bay, Trần Thiên Huyền khoanh hai tay, tiêu sái và bình tĩnh quan sát chúng sinh.
Bóng trăng như sương.
Ánh trăng chiếu vào chiến trường trước phủ Giang Lăng, toàn bộ chiến trường đều ngừng lại.
Thân phó thống lĩnh đã chết, mới ra tay đã bị ghim chặt trên mặt đất, trong ánh mắt vẫn lưu lại sự khó tin, thậm chí đến phản kháng hắn ta cũng không làm được.
Còn có tên tiểu thái giám Nhị phẩm may mắn sống sót dưới ma kiếm của La Hồng, giờ lại chết vô thanh vô tức dưới một thanh kiếm khác.
Hai kiếm kia, nhẹ nhàng bay như hai ngọn cỏ lau rơi trên mặt sông.
Dễ dàng chém chết hai tên cao thủ Nhị phẩm.
Không chỉ vậy, một kiếm hạ xuống như nước sông đổ xuống, gần một ngàn tên phủ quân trực tiếp bị diệt sạch.
So với việc La Hồng lúc trước phải cố hết sức mới dùng được ma kiếm giế t chết 1860 người thì một kiếm phiêu dật này của Trần quản gia chứa đầy sự nhẹ nhàng, thoải mái.
Giống như vẩy mực vẽ núi non.
"Trần Thiên Huyền?!"
"Là Trần Thiên Huyền... sao ông ta lại xuất hiện ở đây?!"
"Không phải ông ta đã mất tích một cách thần bí sau trận chiến với Gia Luật A Cổ Đóa sao?!"
Phía trên thành lâu.
Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm nhìn kiếm tiên thân mặc thanh y ngự kiếm dưới ánh trăng kia, trong nháy mắt sởn tóc gáy.
Nếu Trần Thiên Huyền không chết, vậy thì theo rất nhiều cao thủ Thiên bảng lúc trước đi phía bắc tra xét tung tích... Trần Thiên Huyền này...... Rất có khả năng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên!
Lục Địa Tiên?!
Lục Địa Kiếm Tiên một kiếm mở ra thiên môn?!
Viên hạt tử nhìn không thấy, nhưng giờ phút này ông cũng thu lại ngân thương, kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Ông không nhìn thấy gì hết, nhưng, lại có thể tưởng tượng được phong thái của Trần Thiên Huyền lúc này.
Khóe miệng của ông giương lên, vì Trần Thiên Huyền mà vui Sướng.
Ngủ đông mười mấy năm, cuối cùng cũng phi thiên.
Có lẽ đây chính là kiếm tiên đi.
"Không chết, vẫn tốt"
Viên hạt tử cười cười.
Tư Đồ Vi ngẩng đầu, trong ánh mắt có kinh diễm, khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt mang theo vài phần cảm xúc phức tạp.
Trần Thiên Huyền......
Lúc trước cùng với La Hồng Trần là hai tên yêu nghiệt, có kiếm đạo tuyệt đại.
Tư Đồ Vi không có ấn tượng tốt với Trần Thiên Huyền, thậm chí còn cảm thấy đây là một người bạc tình, nàng chưa từng cho hạng người bạc tình như vậy sắc mặt tốt.
Nhưng, Tư Đồ Vi vẫn nhớ rõ người thiếu nữ có khuôn mặt trẻ con mỗi ngày đi theo Trần Thiên Huyền kia, thiếu nữ vui vẻ như ánh mặt trời xán lạn, nụ cười của nàng rộ lên như cầu vồng.
Nàng còn nhớ rõ hình ảnh cả người Trần Thiên Huyền nhiễm máu, ôm thi thể của người thiếu nữ ngây thơ, ngẩng mặt lên trời, khóc đến tê tâm liệt phế.
Tư Đồ Vi khẽ thở dài, có vài phần hâm mộ.
Nếu La Hồng Trần không chết, có lẽ...... phong thái cũng không kém Trần Thiên Huyền.
La Hồng thở hồng hộc, áo trắng trên người đã thành màu máu, tóc bạc bay bay, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm kiếm tiên trên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!