Bỗng nhiên, y thấy được một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ Thiên Cực cung, khóe miệng đang cười nháy mắt biến mất.
Thái Tử cắn khóe miệng, có mùi máu lan tràn.
Lan can đỏ thắm bị y nắm đến biến dạng, hoa văn vỡ ra không nhìn rõ được nữa.
"Mẹ khiếp!"
"Vì cái gì?!"
"Đã như vậy còn không xuất quan?!
"Không gặp"
Hai chữ dày nặng như chuông lớn, nổ vang trước Thiên Cực cung, vô số trụ khí vận như đang sôi trào.
Hồ nữ Huyền Ngọc phi đứng cuối thềm son bạch ngọc, phát ra khí chất cao quý vũ mị vô tận, như một tiên nữ cao lãnh trên trời quan sát nhân gian.
Trấn Bắc vương một đường trượt xuống từ thềm son, chân đạp vỡ gạch bạch ngọc, trong mắt hiện ra mấy phần khiếp sợ.
"Không gặp?"
"Lại không gặp?"
Trấn Bắc vương nhìn thềm son, nhìn Hồ nữ, nhìn Thiên Cực cung rộng lớn tráng lệ.
Trong miệng si ngốc lẩm bẩm.
Ngay sau đó, lại điên cuồng phá lên cười.
"Hay cho một câu không gặp."
"Quân vương không gặp thần tử, nhưng lại gặp Hồ nữ, không bị màng xã tắc mà chỉ muốn trường sinh......
Trấn Bắc vương cười lớn, tóc trắng tản ta, có mấy phần bất đắc dĩ cùng thất vọng.
Bên ngoài Hoàng cung.
Một vài vị quan to hiển quý chú ý tình huống Thiên Cực cung cùng rất nhiều đại thần đều có thần sắc phức tạp.
Trương thủ phụ chắp hai tay sau lưng, thân hình có vài phần gầy ốm, ở trong gió giống như tàn đuốc đang từ từ tắt.
Giờ khắc này, chỉ vì một câu kia mà phong ba nổi lên bốn phía, tâm tư mỗi người lại khác nhau.
Rất nhiều người đều tự hỏi, mục đích của Hạ Hoàng rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ thật sự muốn cầu trường sinh sao?
Hiện giờ, La gia đã sắp trở mặt rồi, Hạ hoàng vẫn không hề có động thái, rốt cuộc ông ta đang chuẩn bị làm cái gì.
Nhưng, không ai có thể nghĩ thông suốt rõ ràng được.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng mặt trời sau rặng mây tía, hoàng cung vận số tận trời.
Bọn họ không nắm được tâm tính sâu hơn biển cả của quân Vương.
Trước Thiên Cực cung.
Dưới thềm son bạch ngọc.
Trấn Bắc vương lắc đầu, đúng như lời của Trương Thủ phụ, nếu như đáp án ông hỏi không phải là thứ mà ông muốn thì sẽ thế nào?
La gia sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
"Nếu không gặp."
"Vậy La gia ta...... Không hầu nữa"
Trấn Bắc vương nhìn Thiên Cực cung, hít sâu một hơi, phất tay áo nói.
Lời nói vừa dứt.
Bùm!
Đất trời nháy mắt trở nên u ám, u ám đến vô tận, mây mù cuồn cuộn, như ông trời đang tức giận.
Trụ vận số giống như một thác nước từ trên trời giáng xuống trên người Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương bị trấn áp, quỳ rạp xuống.
Thân hình Trấn Bắc vương bị đụng đến lung lay, nhưng đôi mắt ông lại càng thêm sáng.
Ông bước 2 bước, như khiêng lấy trời và đất.
Ông cao giọng cười to như sấm nổ.
Hồi lâu.
Vận số biến mất, Trấn Bắc vương ho ra một búng máu, một búng máu này nổi bật trên bậc thềm son bạch ngọc, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.
Cả người ông nhìn qua như già đi rất nhiều, như một tàn thuốc đang dần tắt.
Nhưng đôi mắt Trấn Bắc vương vẫn sáng ngời, như đã hiểu ra gì đó, ông xoay người phất tay áo, vạt áo lắc lư, từng bước đi ra khỏi Thiên Cực cung, đi ra Thiên Cực môn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!