TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit+beta: LQNN203
Kha Di nhìn cô, không nói gì.
"Nếu cô vẫn muốn đính hôn, chỉ cần nghe tôi nói hết." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong sắc mặt Kha Di mới bình tĩnh lại một chút, Đường Miểu mặc dù không nói mấy câu, nhưng một câu nói cô tựa hồ đã nắm được trọng điểm.
Cô ta muốn đính hôn.
Sự việc đã xảy ra, bây giờ điều nghĩ đến là làm thế nào để thoát khỏi chuyện lừa gạt, thay vì trút những cảm xúc vô ích ở chỗ này.
"Tôi không biết cô là chị họ của A Khiếu, quan hệ của chúng ta, ngoài cô, tôi và Kỷ Tuấn Lâm, A Khiếu và bà nội không biết." Đường Miểu nói.
"Chúng ta coi như không quen biết là được."
"Cô tiếp tục đính hôn với Kỷ Tuấn Lâm, còn tôi tiếp tục sống cùng A Khiếu.
Vốn dĩ chúng ta không tiếp xúc với nhau nhiều lắm.
Sau khi chuyện này kết thúc, nhiều nhất sẽ là đám cưới của cô.
Tôi và A Khiếu tới xem một chút, hoặc là trực tiếp gửi quà kết hôn cho hai người, những lần khác chúng ta mỗi người đóng cửa ở riêng, ai cũng không biết ai." Đường Miểu nói.
Đường Miểu cũng đã tiếp xúc với hoàn cảnh gia đình của Hạ Khiếu sau khi kết hôn.
Từ mấy câu anh nói, Đường Miểu đại khái có thể hiểu được, Hạ Khiếu cùng Kha gia quan hệ không thân thiết.
Họ chỉ gặp nhau mỗi năm một lần khi có việc phải đến Hoài Thành hoặc Nam Thành có việc gì đó, ngoài ra, rất hiếm khi chủ động về Nam Thành để gặp nhau như bây giờ.
Mà lần này anh chủ động trở lại, vì Hạ Khiếu muốn cô nhìn thấy gia đình anh, muốn bà nội nhìn thấy cô, để bà cụ cảm thấy nhẹ nhõm và an ủi.
Sau khi họ biết nhau và nhìn thấy đối phương, những ngày của họ sẽ trở lại quỹ đạo, sống một cách bình đạm.
Với bà nội như thế chứ đừng nói là với gia đình Kha Di.
Hạ Khiếu và bà vẫn còn một số tình cảm bởi vì bà đã nhìn anh lớn lên khi anh còn nhỏ, và bà thực sự quan tâm đến anh.
Về phần nhà chú, bọn họ cùng lắm chỉ là người thân bình thường, có huyết thống, nhưng quan hệ gia đình lại yếu ớt.
Theo cách này, giải pháp của Đường Miểu là giải pháp rõ ràng và hợp lý nhất.
Nhưng Kha Di lại không tin.
Khi Đường Miểu lặng lẽ nói những lời trên với cô ta, cô ta nhìn Đường Miêu với vẻ nghi ngờ vừa châm chọc mỉa mai vừa hoài nghi.
Đường Miểu nói xong liền nhìn cô ta, chờ cô ta đáp lại.
Kha Di nhìn cô, cảm xúc đã dịu đi một chút, nhưng nỗi kiêng kị đối với Đường Miểu vẫn chưa biến mất.
"Cô mà có lòng tốt như vậy sao?" Kha Di nói.
"Tôi không phải kẻ ngốc.
Chưa nói đến việc cô có thực sự biết về mối quan hệ giữa tôi và Hạ Khiếu hay không, cố tình tiếp cận Hạ Khiếu.
Cho dù cô không biết, liệu cô có thể thực sự buông bỏ chuyện giữa tôi và Kỷ Tuấn Lâm hay không? Cô thực sự có thể vì hai người chúng tôi có thể đính hôn mà làm điều đó cho chúng tôi sao, bây giờ cô còn cố tình giả vờ không nói, giả vờ như chúng ta không quen biết?"
Sau khi Kha Di bình tĩnh lại, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động.
Cô ta không biết Hạ Khiếu có hiểu vợ mình hay không, nhưng cô ta biết Đường Miểu, cô ta không nghĩ Đường Miểu lại có thể cởi mở như vậy buông bỏ mối tình mười năm với Kỷ Tuấn Lâm, ngược lại còn giúp cô ta đính hôn với anh ấy.
"Tại sao không thể buông bỏ được?" Kha Di hỏi xong, Đường Miểu liền hỏi cô ta câu này.
"Với cả, tại sao tôi phải buông bỏ?" Đường Miểu nói, "Kỷ Tuấn Lâm không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Những gì tôi đang nói với cô bây giờ không liên quan gì đến anh ta."
"Tôi chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân của mình với Hạ Khiếu."
"Tôi là vì Hạ Khiếu." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói điều này, Kha Di hơi sửng sốt.
Kha Di nghĩ Đường Miểu sẽ không nói điều này, suy nghĩ của Kha Di thực sự chỉ giới hạn trong mối quan hệ của cô ta với Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm.
Nhưng bây giờ Đường Miểu lời nói lại đem suy nghĩ của cô nói ra.
"Tôi và Hạ Khiếu rất yêu nhau.
Anh ấy là một người yêu rất tốt.
Anh ấy yêu tôi, tôn trọng tôi, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau, có một gia đình thuộc về mình.
Mặc dù Kỷ Tuấn Lâm là bạn trai cũ của tôi, nhưng anh ta cũng đã là bạn trai cũ.
Chúng tôi yêu nhau mười năm, nhưng chỉ cần anh ta chọn cô cho mấy chục năm tới, tôi cũng sẽ vì mấy chục năm sau sẽ không có khả năng quay đầu ăn lại cỏ là anh ta."
"Ngược lại, tôi hy vọng hai người vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Đừng để cô, hay để anh ta ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi."
"Hạ Khiếu rất xuất sắc, tốt hơn nhiều so với Kỷ Tuấn Lâm.
Công bằng mà nói, nếu Hạ Khiếu không phải là em trai của cô, cô sẽ chọn ai giữa anh ấy và Kỷ Tuấn Lâm đây?" Đường Miểu hỏi.
Đường Miểu hỏi xong, Kha Di ngẩng đầu nhìn cô, không trả lời.
Cô ta không nói nữa, Đường Miểu cũng đã nói xong.
"Chuyện chính là như vậy, đây là giải pháp tốt nhất." Đường Miểu nói.
Nói xong, Đường Miểu dừng một chút, nói với Kha Di: "Chuyện này cô tốt nhất nói rõ với Kỷ Tuấn Lâm, bởi vì chúng ta sớm muộn gì cũng gặp mặt, sau đó đừng để anh ta làm lộ gì ra ngoài."
"Không được." Sau khi nói Đường Miểu xong, Kha Di lắc đầu nói một câu.
Kha Di từ chối đề nghị của cô, Đường Miểu cúi đầu nhìn cô ta.
"Cô không thể gặp Kỷ Tuấn Lâm." Cảm xúc trong mắt Kha Di phức tạp đến mức nhìn không thấu, có lẽ cô ta không biết mình đang nghĩ gì.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau." Đối với việc Kha Di từ chối, Đường Miểu nói với cô ta, "Cho dù bây giờ không gặp, cho dù là đính hôn, kết hôn hay sau này, chúng ta nhất định sẽ gặp."
"Vậy thì cả đời cũng đừng gặp!" Kha Di không biết vì sao, bỗng nhiên xúc động.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Miểu nói, "Cô và Hạ Khiếu lập tức rời khỏi Nam Thành! Tôi không cần cô tham gia tiệc đính hôn của tôi! Tôi không cần cô tham gia hôn lễ! Các người đi ngay đi! Chúng tôi sẽ sống cuộc sống của chúng tôi theo những gì cô nói."
Khi Kha Di kích động, cô ta thậm chí còn nắm lấy quần áo của Đường Miểu, đến gần Đường Miểu, đôi mắt cô ta thậm chí còn đỏ hơn trước.
Quai hàm cô ta run lên, cô ta không biết có nên tin tưởng Đường Miểu hay không, rối rắm mâu thuẫn nhìn vào cô.
Và mặc dù cô ta không chắc mình có nên tin tưởng Đường Miểu hay không, nhưng đồng thời cô ta cũng rất chắc chắn không được để Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm gặp nhau.
Cảm xúc Kha Di hơi mất kiểm soát.
Thân thể của cô ta cơ hồ chộp trên người cô, trong mắt cảm xúc biến hóa, nhất thời kiên định, nhất thời do dự, cứ như vậy nhìn Đường Miểu.
Đường Miểu đứng đó, lặng lẽ nhìn Kha Di, người dường như đang vô cùng dằn vặt.
Sau khi nhìn một lúc, cô giơ tay nắm lấy tay người phụ nữ, giật tay cô ta ra khỏi quần áo mình.
Buông tay ra, Đường Miểu nhìn Kha Di có chút không biết làm sao, hỏi.
"Vì sao không thể gặp?"
"Các người cứ như vậy không nhận người nữa sao?"
...
Đường Miểu ra khỏi phòng tắm.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, trước cửa phòng, Hạ Khiếu đang đẩy cửa bước vào.
Hai người đứng ở cửa, sau khi nhận ra nhau liền ngẩng đầu nhìn nhau.
Cách không xa không gần hai người nhìn nhau, Đường Miểu cười với Hạ Khiếu.
"Bà nội kêu anh lên xem." Hạ Khiếu nói.
Hai người lên thoa son bóng, chỉ để trang điểm lại nhưng đã hơn mười lăm phút trôi qua mà vẫn chưa xuống.
Bà cụ không đợi được nên bảo Hạ Khiếu lên xem có chuyện gì không.
Sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đóng cửa phòng tắm lại, đi về phía anh, sau khi đi qua, Đường Miểu nắm tay anh, cười nói: "Kéo dài có hơi lâu."
"Là chuyện con gái thôi..." Đường Miểu mơ hồ nói.
Cô không nói, Hạ Khiếu cũng không hỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Thản Nhiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thản Nhiên, truyện Thản Nhiên , đọc truyện Thản Nhiên full , Thản Nhiên full , Thản Nhiên chương mới