TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit+beta: LQNN203
Lúc Hạ Khiếu về nhà, bà nội đã ngủ.
Khi anh đi taxi về, đèn trong nhà hầu hết đã tối mờ, Hạ Khiếu đẩy cửa nhà Tây ra, ánh sáng trong phòng khách lan tỏa quanh chân anh khi anh đẩy cửa ra, tạo thành một cái bóng dưới chân của mình.
Trong phòng khách, Đường Miểu ngồi trên sô pha đang đọc quyển sách hôm nay còn chưa đọc xong, nghe thấy tiếng mở cửa, liền rời mắt khỏi sách ngẩng đầu.
Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu cất sách đi. Cô đợi Hạ Khiếu ở phòng khách đã lâu, bởi vì ban đêm hơi lạnh, chú Chu lấy chăn cho cô đắp lên người. Sau khi cất sách đi, Đường Miểu vén chăn bước xuống ghế sô pha, nhìn Hạ Khiếu, hỏi.
"Sao rồi anh?" Đường Miểu hỏi.
Theo kế hoạch trước khi họ tách ra vào tối nay, Hạ Khiếu sẽ ở lại bệnh viện tối nay. Bệnh của bố Kha Di không đơn giản, rất có thể còn rất nặng, cả Kha Di và Hạ Khiếu tối nay đều không dám nói cho bà nội biết, đành phải đợi ngày mai bà cụ tỉnh lại rồi mới nói, sau đó đưa bà đến bệnh viện.
Nhưng đêm khuya Hạ Khiếu đã về.
Hạ Khiếu từ bệnh viện trở về vào ban đêm, điều đó có nghĩa là anh không cần giúp đỡ trong bệnh viện, hoặc vì sự cố đột ngột, anh muốn quay lại làm gì đó hoặc trực tiếp thông báo chuyện gì.
Đường Miểu hỏi xong câu hỏi này, ánh mắt cô có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm Hạ Khiếu, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
Mà khi cô nhìn Hạ Khiếu như vậy, Hạ Khiếu cũng đang lặng lẽ nhìn cô. Sau khi nhìn một lúc, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của Hạ Khiếu không có bất kỳ thay đổi đặc biệt nào. Anh nhìn đi chỗ khác, tùy ý đóng cửa phòng khách lại, nói với Đường Miểu.
"Không có chuyện gì cả."
Nói xong, Đường Miểu mới thả lỏng ánh mắt.
Chuyện này dường như cô lo lắng, cũng suy nghĩ cả đêm, sau khi Hạ Khiếu đưa ra câu trả lời chắc chắn, tinh thần hơi căng thẳng của cô mới thả lỏng ra.
Đường Miểu tiêu hóa tin tức, cô nhìn Hạ Khiếu, khẽ gật đầu rồi nói.
"Không có gì thì tốt."
Bố của Kha Di là chú của Hạ Khiếu, mặc dù anh và chú của mình không thân thiết như vậy, nhưng họ vẫn có quan hệ huyết thống, nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì, Hạ Khiếu sẽ có chút đau lòng.
Ngoài Hạ Khiếu, bà và Kha Di không cần phải nói.
Một là người tóc trắng tiễn đưa người tóc xanh, một người là mất đi gia đình và chỗ dựa tinh thần, đây là một đả kích lớn đối với cả hai.
Nhưng may là không có chuyện gì.
Đường Miểu sau khi nói xong, hơi thở trong lồng ngực cô có chút trầm xuống.
Bình ổn lại, Đường Miểu lại lần nữa nhìn về phía Hạ Khiếu.
Sau khi Hạ Khiếu mở cửa, anh không đi vào, anh ấy chỉ đứng ở cửa phòng khách. Ánh sáng từ cửa hắt vào anh, đổ bóng xuống đất.
Không có nhiều đèn trong phòng khách, phong cách trang trí của đồ nội thất bằng gỗ làm cho toàn bộ phòng khách trông tối tăm và trống rỗng. Anh đứng ở cửa, một nửa bóng người ở dưới ánh đèn, một nửa ẩn ở bóng đêm ngoài cửa, phảng phất bị bóng tối cùng ánh sáng cắt làm đôi.
Đường Miểu đứng cách phòng khách không xa, cô vừa mới đắp chăn để dự trữ nhiệt độ, sau khi vén chăn lên, chênh lệch nhiệt độ hình thành, khiến cô hơi lạnh.
Ngoại trừ trong phòng khách lạnh lẽo, ngoài cửa phòng khách còn có một ít gió đêm theo cửa mở thổi vào.
Đường Miểu đứng bên sô pha ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có lẽ là gió thổi hơi lạnh, thân ảnh gầy gò của cô dưới ánh đèn thậm chí có chút run rẩy.
Ý thức được hành động của cô, Hạ Khiếu nhìn cô, như hoàn hồn, anh giơ tay đóng cửa lại.
Hạ Khiếu đóng cửa lại, gió đêm bên ngoài bị chặn lại, trong phòng khách lại hình thành một không gian khép kín, dường như nhiệt độ không thể thoát ra ngoài nữa, vô thức trở nên ấm áp.
Đường Miểu đứng đó, vẫn nhìn Hạ Khiếu. Nhưng Hạ Khiếu đã từ cửa bước vào. Anh đứng ở cửa một hồi, vương đầy gió đêm lạnh lẽo trên người, đi tới cạnh Đường Miểu, giơ bàn tay phải vừa rồi ở trong phòng khách, vuốt ve gò má Đường Miểu.
Ngay cả khi người đàn ông đứng bên ngoài một lúc, lòng bàn tay của anh vẫn khô ráo và ấm áp. Hai má Đường Miểu có chút lạnh. Mặt cô áp vào lòng bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh truyền qua má cô. Cô ngả nghiêng trong tay anh, ánh mắt anh vẫn nhìn cô. Cô nhìn vào mắt anh, hỏi.
"Anh ổn chứ?"
Sau khi Đường Miểu hỏi xong, ánh mắt Hạ Khiếu khẽ động, khi lông mi anh cụp xuống thì chạm phải cô.
Lúc Hạ Khiếu vừa vào cửa, sự chú ý của Đường Miểu đều tập trung vào tình trạng của bố Kha Di, điều khiến cô lo lắng cả đêm, cho nên cô không phát hiện ra điều gì khác lạ. Sau khi Hạ Khiếu nói bố Kha Di vẫn ổn, Đường Miểu lại tập trung sự chú ý của mình vào Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu không khác gì trước đây, nhưng anh im lặng hơn bình thường. Anh không phải là người nói nhiều, cho dù ngày thường anh không nói nhiều, nhưng khi cô nói chuyện với anh, anh luôn đáp lại từng câu. Ngoài việc trả lời, còn sẽ nói trước với cô về những điều cô có thể hỏi tiếp theo.
Nhưng hôm nay, Hạ Khiếu không nói gì, anh chỉ nói một câu "Không có chuyện gì cả".
Sau khi Đường Miểu hỏi câu này, ánh mắt Hạ Khiếu liền rơi vào mắt cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, sau khi nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu đưa tay gãi nhẹ lên má cô.
"Anh không sao." Hạ Khiếu nói.
Nói xong, Hạ Khiếu nói thêm, dường như sợ Đường Miểu lại tiếp tục nghĩ lung tung.
"Hơi nhiều việc, có lẽ là mệt."
Bạn đang đọc bộ truyện Thản Nhiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thản Nhiên, truyện Thản Nhiên , đọc truyện Thản Nhiên full , Thản Nhiên full , Thản Nhiên chương mới