Trần Ngưỡng cúp điện thoại. Hướng Đông phun xương gà ra: "Mèo mà cũng biết gọi điện thoại cơ á?" Trần Ngưỡng đang nghĩ đến cái vị trong nhà kia tâm tính cứ như trẻ con nên không nghe rõ: "Cái gì?" "Tiểu mèo hoang đó, không phải mới gọi điện thoại cho mày à?" Hướng Đông làm ra vẻ che lại nửa bên mặt, "Dính nị đến răng tao đau luôn." Trần Ngưỡng nhìn hắn làm ra động tác như thế, phán một câu: "Mày bị Văn Thanh lây bệnh rồi." Hướng Đông: "......" Cái tay che mặt của hắn run run: "Đ*t mẹ, đừng nhắc tới thằng chó đó với tao!" Trần Ngưỡng nói: "Chủ yếu là chính mày nhắc nhiều." "Được rồi, đừng nói sang chuyện khác, vô dụng." Hướng Đông gặm một cái cánh gà khác, "Đối phương là có ba đầu sáu tay hay là thần tiên hạ phàm trần, quản mày thành như vậy, mày đều phải thuận theo, bộ dáng bị vợ quản nghiêm làm tao nhìn đến đều......" Trần Ngưỡng tiếp lời: "Răng lại đâu hả?" Hướng Đông bị sặc đến ho khan, cánh gà xem ra là ăn không vô nữa, hắn đem dư lại một nửa ném vào cái mâm. "Giọng nói kia rõ ràng là nam, mày nói với tao mày cùng tao không phải chung một loại, chơi tao hả." Trần Ngưỡng bình tĩnh nói: "Là nam không sai, là em trai tao." "Mẹ nó mày chỉ có một đứa em gái, đã sớm chết......" Hướng Đông thấy ánh mắt người đối diện đều thay đổi, cứ như rồng bị đụng trúng nghịch lân đang muốn tức giận, ngữ khí hắn ta lập tức thay đổi: "Mày từ đâu lòi ra thêm một đứa em trai vậy? Tự mày sinh ra hả?" Trần Ngưỡng hít sâu một hơi: "Thật sự là em trai tao, tin hay không thì tùy mày." Nói xong liền muốn đi. Hướng Đông cong chân lên: "Mày đi một cái thử xem." Mặt Trần Ngưỡng tức khắc lạnh xuống. Hướng Đông lau dầu trên tay, đẩy ghế đứng lên, thân thể hắn cao khoảng 1 mét 8, toàn thân đều là cơ bắp, khí thế bức người: "Tao chỉ mới nói lỡ một câu như vậy, mày liền cho tao xem sắc mặt, Trần Ngưỡng....!Mày được lắm." Trần Ngưỡng ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: "Tao còn nhiều đồ vật chưa mua, không rảnh." "Được, tao cũng không phải người không nói đạo lý." Hướng Đông lấy điện thoại ra, "Đọc số đi." Trần Ngưỡng còn chưa mở miệng, Hướng Đông liền phun ra một câu: "Tao biết người như mày lúc đi học không thiếu người muốn xin số điện thoại.....!tao so với mày chỉ nhiều chứ không ít....!cách thức tống cổ người khác tao đều biết...!tao được tính như là tiền bối của mày đó ....!Cho nên nếu mày dám dở trò cùng tao....!Vậy tao đây liền không cần phải nói đạo lý làm gì nữa." Thời điểm uy hϊếp còn không quên tự luyến. Trong cửa hàng KFC bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ. Cũng không có ánh mắt khác thường gì, một bộ phận là nhìn thấy đại soái ca mắt liền sáng lên, một bộ phận khác thì nhìn thấy sắp có náo nhiệt nên tò mò. Người phục vụ đưa cơm ra cho khách liên tiếp liếc mắt nhìn, chỉ sợ hai người ở trong tiệm đánh nhau. Sẽ không ai có thể nghĩ rằng đây là câu chuyện kể về một chú chó muốn ăn bắp cải....!Nhưng bắp cải lại không muốn bị chó cắn. . Ngôn hành cử chỉ của Hướng Đông đều toát ra hơi thở của thẳng nam, hắn không tự nói ra xu hướng tính dục của chính mình thì người khác căn bản nhìn không ra hắn là cong. Nhưng hắn chính là một kẻ thích gây sự. "Báo ra đi chứ...!bảo bối, là 13? Hay là 18?" Mọi người có mặt trong KFC: "......" Bảo bối? Là gay sao? Hai người này nhìn đều không giống lắm. Trần Ngưỡng nổi da gà khắp người với tay xách lên mấy cái túi mua hàng, anh đang muốn nói gì đó, đột nhiên có một bóng người từ lầu hai KFC chạy xuống tới, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào vào trên người Hướng Đông. "Cái thứ gì?" Hướng Đông túm lấy người trên lưng mình xuống. Tiểu mỹ nhân kiều diễm ướŧ áŧ chu miệng: "Lão công, là em nè....!Sao anh lại đẩy người ta ra thế, nắm tay nhỏ của em phải đánh anh mấy cái mới được."
Trần Ngưỡng ý bảo bác gái đang lướt di động nhìn ông chú: "Sao ông ấy cứ luôn nhìn chằm chằm vào cháu vậy?" Bác gái đang xem lịch sử trò chuyện trên WeChat: "Cái này ta cũng không biết, đại khái là hợp ý đi." Trần Ngưỡng đối diện với ông chú: "Ông ấy đâu có nói chuyện với cháu." "Lần trước ông ấy còn nói được mấy câu," bác gái nhìn nhìn ông chú không nhận ra tên tuổi, "Tám phần mười là bệnh tình nặng thêm rồi, mỗi ngày một dạng." Trần Ngưỡng duỗi tay quơ quơ trước mặt ông. Ông chú chớp mắt theo phản xạ, nhưng không nhìn đi chỗ khác. Giống như đóng đinh vào anh vậy. "Lão đại ca? Lão đại ca!" Bác gái hô vài tiếng ông cũng chưa phản ứng, đôi mắt bà chuyển qua chuyển lại giữa Trần Ngưỡng và ông chú, "Tiểu tử, ta xem như vậy rất tốt, không bằng cậu đưa ông ấy đi Cục Công An đi." Trần Ngưỡng: "......" Vì thế Trần Ngưỡng phải đưa ông chú đến Cục Công An, đi theo còn có bác gái và bác tài xế. Trần Ngưỡng không vào, anh đứng dưới bậc thềm nhìn vào trong. Ông chú bị mang đi vào, cổ vẫn luôn xoay về phía sau, như chấp nhất tìm kiếm một đồ vật hoặc là một người nào đó, lúc thấy được Trần Ngưỡng, lại giống như lúc trên xe cứ nhìn chằm chằm anh không tha. Chẳng qua ánh mắt ông quá mờ mịt. Tựa như lời bác gái nói, chính ông cũng không biết mình muốn tìm cái gì. . Gần 5 giờ, Trần Dương xuất hiện ở cổng bệnh viện phục hồi chức năng số chín, đợi Trương Kỳ ra đón. Hình như anh bỏ sót việc gì thì phải, thôi vậy, để sau rồi tính. Trương Kỳ tới thực mau, trên người mặc bộ đồng phục màu đen có vẻ thực đĩnh bạt, hắn vỗ bả vai Trần Ngưỡng nói hôm qua mới gặp mặt, sao hôm nay lại tới nơi này tìm anh nữa rồi. Trần Ngưỡng nói có mình có chút không thoải mái, lại đây nhìn xem. Trương Kỳ cau mày: "Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?" "Em cũng không biết." Trần Ngưỡng thở dài, "Không thể nói rõ là bị làm sao, chỉ là thấy đau lưng cùng thân thể uể oải." Trương Kỳ hồ nghi nói: "Lão đệ, ta nghe ngươi nói triệu chứng sao như là nằm nhiều quá nên mới thế vậy?" Khóe miệng Trần Ngưỡng hơi giựt. Tới số thứ tự, Trương Kỳ dẫn Trần Ngưỡng tới một gian văn phòng, khách khách khí khí kêu: "Bác sĩ Tôn, lão đệ Trần Ngưỡng của ta tới rồi." Bên trong truyền đến một tiếng nói không lạnh không nhạt: "Tiến vào." Trần Ngưỡng mơ hồ mở cửa đi vào. Trong văn phòng tràn ngập phong cách của người ám ảnh rối loạn cưỡng chế thập phần mạnh mẽ, tiêu chuẩn lạnh như băng làm người cảm thấy thật câu nệ. Trước bàn là một người đàn ông lịch sự chừng ba mươi tuổi, trên mũi treo một cặp mắt kính không gọng, áo khoác trắng chỉnh tề, bên trong là áo sơ mi xanh thắt cà vạt sọc, cổ đeo ống nghe. Tư thế của anh ta rất tao nhã. Tôn Văn Quân, người thay thế Lý Dược trong ký ức của Trần Ngưỡng. Trần Ngưỡng liên tục bị cảm giác xa lạ tác động, trong đầu như có gió lốc nổi lên, nhưng lại chậm chạp chưa nhúc nhích. Tôn Văn Quân đang ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, cậu có mang theo bệnh án không?" Tiểu Ngưỡng Ngưỡng là cái gì xưng hô quỷ gì vậy? Biểu tình được Trần Ngưỡng quản lý rất tốt thiếu chút nữa đã nứt ra, anh hắng giọng: "Tôi quên mất." Bện án nằm trong ngăn tủ kéo đầu giường ở nhà. Người ký tên bên trên không phải là Lý Dược, đều là Tôn Văn Quân. "Không sao, không mang thì không mang vậy, cậu ngồi trước đi." Tôn Văn Quân nhấp chuột, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, "Không thoải mái ở đâu?" Trần Ngưỡng ngồi đối diện với hắn: "Tức ngực." "Chà, còn đâu nữa?" Bộ dáng Trần Ngưỡng như đang nỗ lực tự hỏi:"Tôi không thể diễn tả được là ở đâu." "Cậu lại đây một chút." Tôn Văn Quân xoay ghế, cầm ống nghe đến gần anh. Hắn phát hiện Trần Ngưỡng ngồi không yên,ánh mắt sau gọng kính hiện lên một tia kỳ quái, có chút trêu chọc nói: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, cậu mới xuất viện có mấy ngày, sao cứ giống như không còn quen biết tôi vậy." Trần Ngưỡng căng thẳng, trên mặt lại cười nói: "Sao lại thế được, tôi sợ thân thể của mình xảy ra chuyện gì, nghi thần nghi quỷ, đang rất khẩn trương đây." "Trước khi cậu xuất viện đã làm kiểm tra toàn thân, là tôi tự mình giám sát, những vết thương cũ đều phục hồi rất tốt, không cần khẩn trương, thả lỏng, kéo khóa áo khoác xuống đi, đúng rồi, cứ như vậy, tay buông xuống, đừng chặn, tôi nghe một chút nhịp tim và phổi của cậu." Kế tiếp, Trần Ngưỡng tìm cớ để nói chuyện với Tôn Văn Quân còn nhắc về việc điều trị hơn ba năm của anh, bất động thanh sắc quan sát hắn. Từ điều trị đến hồi phục, rồi đến hồi phục hoàn toàn, người đàn ông này đều rất rõ ràng, phù hợp với thân phận bác sĩ điều trị chính. Không có bất luận chỗ nào là không hợp lý, cũng không có nửa phần dị thường. Sức khỏe Trần Ngưỡng rất tốt, Tôn Văn Quân đương nhiên không kiểm tra ra cái gì. "Đừng vội tìm công việc." Tôn Văn Quân nói, "Từ từ kiếm, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình." Trần Ngưỡng rũ mắt: "Bác sĩ Tôn, tôi......" Tôn Văn Quân đưa tay lấy ly nước dừng lại giữa không trung, trêu chọc anh nói: "Lúc trước không phải luôn gọi tôi là anh Tiểu Văn à?" Trần Ngưỡng: "......" "Xuất viện liền trở nên xa lạ." Tôn Văn Quân không đợi Trần Ngưỡng nói, trước tiên bật cười, "Lúc trước kia còn cầm sách kêu tôi đọc cho cậu nghe, rồi nói với tôi là anh Tiểu Văn là bác sĩ tốt nhất trên đời." Trần Ngưỡng sợ ngây người. Người đó không phải anh, tuyệt đối không phải. Trần Ngưỡng như bị sét đánh ngồi im tại chỗ: "Vậy là anh đọc cho tôi nghe hả?" "Không đọc cậu liền không chịu ngủ." Tôn Văn Quân bất đắc dĩ, "Cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn, sau này cậu đã có thể tự mình ngủ." ý tứ kia như đang nói, cậu có thể tự mình ngủ tôi thực vui mừng, hài tử rốt cuộc trưởng thành rồi. Trần Ngưỡng vô ngữ. Người đàn ông tháo cặp kính không gọng xuống, con ngươi không đen tuyền mà có chút xám nhạt: "Tiểu Ngưỡng Ngưỡng, bây giờ cậu cho tôi cảm giác trước khi xuất viện rất không giống nhau, khẩn trương rồi như xa lạ, còn có phòng bị, thất thần, cùng tôi nói một chút sau khi về nhà đã xảy ra chuyện gì đi?" Trong lòng Trần Ngưỡng khϊếp sợ với trình độ nhạy bén của người này, ngoài miệng do dự nói: "Không xảy ra chuyện gì, chính là tôi có quyển sách......" "《 Số lượng so sánh ý thức cùng thế giới có quan hệ 》." Tôn Văn Quân thong thả ung dung chà lau gọng kính, "Nói chính là quyển sách này đi, mạng của mà, sao thế, cậu biến hóa là bởi vì nó à, ném mất rồi hay là bẩn rồi, làm cậu trở nên lạc lõng như vậy?" Trần Ngưỡng lắc đầu: "Không mất cũng không bẩn." "Vậy là có mấy chỗ xem không hiểu." Tôn Văn Quân cúi người về phía trước, chống khuỷu tay xuống bàn, giọng điệu và ánh mắt đều dịu dàng ôn nhu: "Trở về gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ giảng giải cho cậu, nhớ gửi đến cho tôi đấy, biết chưa?" Trần Ngưỡng theo không kịp cách phát triển này. Cuộc trò chuyện này kết thúc vì Tôn Văn Quân phải làm phẫu thuật cho bệnh nhân. Trần Ngưỡng ngồi ở ghế trên phát ngốc. Không biết qua bao lâu, Trương Kỳ tiến vào: "Lão đệ, không có việc gì chứ?" Trần Ngưỡng xoa xoa mặt: "Không có việc gì." "Đó chính là bệnh nhàn thôi, nhàn rỗi nên trong người mới không khỏe." Trương Kỳ sang sảng vỗ vai anh rồi cười ha ha vài tiếng, nhìn khắp văn phòng hỏi, " Bác sĩ Tôn đâu, bận việc đi rồi à?" "Ừm." Trần Ngưỡng nhớ rõ hộ sĩ của anh kêu A Cửu, lớn lên cao ráo, làm việc thực trầm ổn, rất ít nói luôn trầm mặc. Anh hỏi Trương Kỳ, không ngoài dự kiến trong đây không có ai kêu A Cửu. Trương Kỳ nói hộ sĩ của anh là một người họ Vương, kêu Vương Quý, hiện tại ở ngây lầu bảy chăm sóc một ông bác, còn dẫn anh đi nhìn. Vương Quý nhìn thấy Trần Ngưỡng liền rất nhiệt tình, vừa thấy anh đến liền bắt lấy tay anh hỏi han không ngừng, sao lại tới bệnh viện, thân thể không phải đã tốt rồi sao, có phải là bị di chứng hay biến chứng linh tính gì không. Cảm giác Trần Ngưỡng đối với hắn và Tôn Văn Quân là giống nhau, đều thực xa lạ. Lý Dược không tồn tại, A Cửu cũng không tồn tại. Trong số ba người có quan hệ mật thiết với anh ta trong ba năm qua, hai trong số đó đều bị một kiện thay đổi thành người khác. Mối quan hệ giữa anh và họ vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, một số là nguyên bản, một số thì không. Trương Kỳ người không thay đổi chút nào, nhưng cũng thay đổi thành một cái khác loại. . Trần Ngưỡng đi theo Trương Kỳ xuống lầu, lúc đi xuyên qua hành lang,ánh nhìn vào một chỗ. Tiếng lải nhải của Trương Kỳ dừng lại: "Làm sao vậy?" Trần Ngưỡng chỉ vào một nơi: "Em nhớ rõ nơi đó có cái thang máy." "Không có mà." Trương Kỳ nói. Trần Ngưỡng có chút không xác định: "Không có sao?" Lông mày đen đậm của Trương Kỳ chau lại: "Anh của chú còn có thể nhớ lầm sao." Trần Ngưỡng gãi gãi đầu, đôi mắt vẫn nhìn về hướng đó. "Chờ đã!" Một hộ sĩ thở hổn hển chạy tới, đưa cho Trần Ngưỡng một vật: "Thưa anh, thứ này khi tôi sửa sang lại phòng bệnh 401 phát hiện ra, vốn dĩ muốn cho Trương đại ca chuyển giao cho anh, nhưng hai ngày này gấp quá đã quên mất." Trần Ngưỡng nhìn món đồ kia, là một cuốn nhật ký. Anh áp chế cảm xúc dao động của mình, lúc tiếp nhận cảm kích nói: "Cảm ơn." "Không khách khí không khách khí." Tiểu hộ sĩ nói: "Nhật ký đã cũ như vậy rồi, nhất định rất quan trọng, anh về sau đừng để quên nữa, bằng không ném mất liền không thể tìm trở về, đến lúc đó chỉ có thể hối hận thôi." Trần Ngưỡng "Ân" một tiếng: "Cậu nói đúng, tôi sẽ bảo quản nó thật tốt." Tiểu hộ sĩ mỉm cười với anh. Khi đi đến đầu cầu thang, Trần Ngưỡng quay đầu lại, tiểu hộ sĩ vẫn đang mỉm cười nhìn anh, độ cong khóe miệng không hề thay đổi. Trương Kỳ tựa hồ cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng tư của người khác, anh ta không nhắc một lời nào về cuốn nhật ký của Trần Ngưỡng. Trần Ngưỡng lại chủ động hàn huyên: "Kỳ ca, anh có ấn tượng gì về cuốn nhật ký này của em không?" "Chưa từng thấy chú lấy ra." Trương Kỳ ôm lấy bờ vai của anh, trêu ghẹo nói, "Tiểu tử ngươi còn viết nhật ký cơ đấy, bên trong khẳng định đều là đau đớn của tuổi thanh xuân đúng không, anh đây hiểu được." Trần Ngưỡng: "......" Không phải nói lúc anh trọng thương tiến vào đây, trong tay luôn nắm chặt kia quyển sách kia sao, thế cuốn nhật ký này......!Lại là từ đâu ra? Trần Ngưỡng vừa đi vừa mở ra trang thứ nhất, bên trong là trống không. Anh không lật tiếp trang phía sau nữa. Lúc Trần Ngưỡng ra khỏi bệnh viện, nhịn không được hỏi: "Kỳ ca, có chuyện này em vẫn luôn rất tò mò, Tại sao tất cả nhân viên y tế và bệnh nhân ở khu A ở đây đều là nam, còn khu C thì toàn là nữ?" Trương Kỳ bị anh hỏi đến hoang mang: "Không phải luôn như vậy sao?" Trần Ngưỡng cứng họng, xác thật vẫn luôn là như thế, không có ai ở Thanh Thành nói điều đó là vô lý. bệnh viện đa khoa lại có cả trung tâm phục hồi chức năng và phòng khám bệnh..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!