TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tiểu thần y, đứa nhỏ nhà tôi nó..." Ông lão vội vàng hét lên, cơn co giật của đứa trẻ so với khi nãy còn dữ đội hơn, thậm chí nhịp tim cũng đang dần chậm lại.
“Tại sao lại thế này!”
Bạch Hiểu Sinh giật mình, vội vàng tiến lên bắt mạch liền lập tức hoảng sợ, đúng như Lục Phàm vừa nói, tình hình của đứa bé tệ hơn lúc nãy rất nhiều!
“Chẳng lẽ những lời vừa rồi người kia nói là thật?" Cậu nhân viên nghi hoặc hỏi.
“Nhanh, mời cậu ta quay lại!”
Bạch Hiểu Sinh dặn dò gì đó rồi lao ra khỏi y quán, mạng sống của đứa trẻ đang bị đe dọa, hắn không còn cách nào cứu được, nếu thật sự xảy ra chuyện xấu, danh tiếng mấy năm nay của y quán bọn họ của họ sẽ bị hủy hoại!
Ông lão khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng đứa nhỏ đã bình an vô sự, ai mà ngờ đột ngột xuất hiện triệu chứng xấu như thế này.
“Em trai phía trước! Xin dừng bước!" Bạch Hiểu Sinh gào to giữ người lại.
Lục Phàm dừng bước, quay đầu cười nói: "Tôi nói đúng rồi phải không?”
“Cậu quả nhiên là thần y, cầu xin cậu giúp đỡ cho đứa nhỏ đó!”
Bạch Hiểu Sinh vội vàng ôm quyền, hắn tuy rằng được xưng tụng là tiểu thần y, chẳng qua là danh tiếng hư ảo nhỏ nhoi mà thôi, y thuật chân chính của hắn chưa đạt đến đỉnh cao. Tình trạng của đứa nhỏ kia bây giờ vô cùng phức tạp, ngoại trừ người sư phụ đang đi du lịch xa chưa về kia của hắn, hắn không thể nghĩ ra ai có thể chữa trị được ca bệnh này.
“Vừa rồi mấy người có nói, thế đạo suy tàn cơ mà." Lục Phàm cười nhạt, nhún vai.
Ông lão từ trong y quán vọt ra, quỳ xuống trước mặt Lục Phàm: "Cậu thanh niên, vừa rồi là lão già này không biết giữ mồm giữ miệng, cậu ngàn vạn lần chớ trách tôi, chỉ cần có thể cứu được cháu trai tôi, tôi có làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời cũng được!”
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, thân là một thầy thuốc, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn!" Lục Phàm xua tay: "Lão cũng không cần làm như vậy đâu! Tôi cũng đâu có nói là không đi xem!”
Nói xong, Lục Phàm trở lại y quán, thái độ của cậu nhóc nhân viên cũng cung kính hơn khi nãy, cậu ta nghĩ lai lịch phía sau Lục Phàm là gia tộc lớn nào đó, nếu không thì sao có thể lợi hại được như vậy.
Ở bên cạnh đứa bé nhìn một lát, Lục Phàm mới lấy ngân châm ra, chậm rãi châm cứu.
Bạch Hiểu Sinh nghiêm túc đứng một bên nhìn, lúc đầu còn tưởng rằng phương pháp châm cứu cực kỳ đơn giản, nhưng sau khi quan sát được một lúc lâu, hắn lại cảm thấy phương pháp châm cứu này rất kỳ lạ và quái dị, mỗi châm đều được c ắm vào một huyệt đạo khác nhau, tạo thành trận pháp ngũ hành. Quan trọng hơn là Lục Phàm hạ châm vô cùng thành thạo, thuận lợi cứ như nước chảy mây trôi, cho dù sư phụ của hắn có ở đây, cũng chưa chắc có thể làm được như thế này.
"Bạch tiểu thần y, đứa nhỏ nhà tôi..." Ông lão lo lắng hỏi. Lục Phàm châm cứu đã lâu nhưng mãi vẫn không thấy đứa nhỏ khá hơn, nên ông ngày càng lo lắng không yên.
"Lão yên tâm đi, cậu ấy y thuật phi phàm, ở thành Thanh Châu này chỉ sợ không ai có thể sánh bằng cậu ấy, nếu ngay cả cậu ấy cũng chữa không được, chỉ sợ..." Bạch Hiểu Sinh nhíu mày nói.
“Vậy lão… lão phải làm thế nào đây!”
Ông lão lo lắng, ông chỉ có một đứa cháu trai mà thôi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông biết ăn nói như thế nào đây.
“Tôi nếu đã hạ châm, nhất định sẽ cứu được người!”
Lục Phàm lạnh lùng lên tiếng: "Có điều mấy người đừng nên quấy rầy tôi châm cứu, hiện tại tính mạng đứa nhỏ này đang nguy cấp lắm rồi, nếu tôi sai lầm một chút thôi, sẽ có hậu quả lớn đấy!"
Ông lão vội vàng ngậm miệng, không dám nói gì nữa, lúc trước ông khinh bỉ Lục Phàm, Lục Phàm đã không để bụng vẫn sẵn sàng chữa bệnh cho cháu trai ông, chỉ như này thôi ông đã đủ cảm kích lắm rồi, sao còn dám quấy rầy người ta.
Bạch Hiểu Sinh vẫn nhìn Lục Phàm, thỉnh thoảng lộ ra vẻ kinh hãi, thuật châm cứu Lục Phàm đang thi triển, hắn trước giờ chưa từng nghe, chưa từng thấy qua.
Hơn nữa Lục Phàm hiểu được Thất Tinh Châm, càng khiến hắn nghi hoặc. Ở thành Thanh Châu hắn chưa bao giờ nhìn thấy người trẻ tuổi nào có y thuật kh ủng bố như vậy, cho dù là thế hệ trước, chỉ sợ cũng không có ai hành châm mà trơn tru như Lục Phàm.
Hồi lâu sau, Lục Phàm chậm rãi rút ngân châm ra nhưng đứa bé vẫn chưa tỉnh lại, ông lão đau lòng lập tức gào khóc: “Cháu ơi, con chết thảm quá! Đều là lỗi của ông nội không chăm sóc tốt cho con!"
"Bệnh tình đã ổn định rồi, đợi vài phút thôi sẽ tỉnh lại ngay!" Lục Phàm lườm ông lão.
Thanh âm gào khóc ngay lập tức im bặt, ý bi thương trong nháy mắt chuyển thành vui sướng không thôi, ánh mắt ông lão vẫn cứ trìu mến nhìn đứa nhỏ.
Bạn đang đọc bộ truyện Thần Y Toàn Năng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Y Toàn Năng, truyện Thần Y Toàn Năng , đọc truyện Thần Y Toàn Năng full , Thần Y Toàn Năng full , Thần Y Toàn Năng chương mới