*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Mai nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đến, tân lang quan vén khăn trùm đầu cho tân nương, ngày sau cuộc sống sung túc, ân ái đến già.”
Dịch Chân cẩn thận vén khăn trùm đầu của nàng, dưới ánh nến, tân nương mặt mày quyến rũ, một cái nhăn mày cũng là tuyệt sắc.
“Phu nhân thật là đẹp” Trong mắt Dịch Chân lộ ý cười.
Khóe mắt Hồng Mai rưng rưng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu quân”
Rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nàng ấy lại thiếu chút nữa bị người đoạt đi làm thiếp, lại suýt chút nữa minh hôn, lại vào Sơn ‘Vương phủ, nhiều lần thăng trầm.
May mà thời khắc bốn mắt nhìn nhau này, người trong lòng của nàng ấy cười đến ôn hòa thỏa mãn, tất cả những gian khổ đã qua đều nhận được an ủi.
Hai người đã uống rượu giao bôi, liền xem như hoàn toàn kết thúc buổi lễ.
Hồng Vân lo lắng cho La Kiều Oanh, Mộ Dung Bắc Tô lại vỗ vỗ ngực: “Giao cho bổn cung đi, bổn cung tiện đường, đưa La cô nương trở về”
Thấy La Kiều Oanh không có phản đối, Hồng Vân an tâm thoải mái rời đi.
Tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, những cơn gió sau mùa xuân cũng mất đi cái se lạnh buốt giá của mùa đông.
Hai người đều uống chút rượu, lại nghĩ đến phủ tướng quân cách nơi này cũng không xa, Mộ Dung Bắc Tô liền đề nghị, hai người có thể đi bộ qua, nhân tiện tiêu trừ mùi rượu.