Trước khi đi, tôi quay lại nhìn hắn, hắn đang nắm chặt ly cà phê trong tay.
“Vốn dĩ cậu đã có cơ hội có được cô ấy.” Tôi lạnh nhạt nói: “Nhưng chính cậu không biết quý trọng.”
Cậu đã không biết quý trọng thì đừng trách tôi tới đoạt lấy.
Bởi vì Tống Tiệp, một đời này của tôi rẽ sang hướng khác.
Tôi không còn vì đường cùng mà vào nhà họ Sở nữa, tôi từng bước một vào được đội tuyển quốc gia.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tôi nghỉ hưu.
Vài công ty giải trí đã bày tỏ ý muốn hợp tác với tôi, đợi sau khi tôi nghỉ hưu sẽ kí hợp đồng với họ.
Chỉ cần có thể mang lại cho Tống Tiệp một cuộc sống tốt đẹp, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng em ấy lại một hai đòi tôi phải tham gia thi đấu vào ngày 8 tháng 9.
“Em thích dáng vẻ của anh trên sân thi đấu.”
Yêu cầu của em ấy, tôi không bao giờ từ chối.
“Vậy em đi xem anh thi đấu đi.”
“Không được rồi, em còn có việc phải xử lý.”
Để em ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm.
Trước khi thi đấu, tôi gọi cho em hai cuộc cũng không thấy bắt máy.
Nỗi sợ hãi vô tận xâm chiếm lấy tôi, tôi mặc kệ mọi người ngăn cản mà thay quần áo trở về nhà.
Khi tôi mở cửa, tôi thấy cô ấy đang ngủ ngon lành cành đào trên sô pha, món canh yêu thích của tôi vẫn đang sôi trên bếp.
Tiếng nồi canh sôi “Ùng ục” vang khắp phòng.
Tôi vào bếp tắt lửa.
Khi tiếng nước sôi biến mất, trái tim tôi cũng bình tĩnh lại.
Tôi ngồm xổm cạnh sô pha nhìn khuôn mặt ngủ ngon của Tống Tiệp, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình may mắn như lúc này.
Nhưng tiếng chuông điện thoại lại đánh thức em ấy.
Điện thoại vẫn nên để chế độ im lặng thì hơn.
“Không sao, hiện tại anh bị hắt nước bẩn cũng tốt, chưa tiến vào giới giải trí đã hot rồi.” Tôi vừa cười vừa ôm chặt em vào lòng, hôn lên hàng mi đang nhíu chặt của em, “Không phải do anh vội trở về uống canh em nấu sao?”
Em ấy rất dễ dỗ.
Dỗ dành một lúc là ổn lại liền.
Trong nhóm cấp ba vẫn đang trò chuyện rôm rả.
Đột nhiên có ai đó gửi một bức ảnh hơi mờ vào.
Tống Tiệp phóng to ảnh chụp, em chỉ vào người đứng sau em ấy trong ảnh, hỏi tôi: “Í, đây là anh hả?”
Có vẻ như tấm này chụp vào năm lớp 10.
“Ừ.” Tôi ôm em thật chặt.
“Anh vẫn luôn ở sau em, nhưng em mãi mà vẫn không quay đầu lại nhìn, cho nên anh đành phải chạy đến bên cạnh em.”
Em ấy nghe xong như lọt vào sương mù, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh nói thật đi, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
Ừm.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây rồi.
Tôi cũng không nhớ rõ.
Năm 6 tuổi, em ấy nắm tay tôi ngoài cửa, nói: “Người lớn cãi nhau là chuyện của người lớn, chúng ta là trẻ em, trẻ em chỉ cần lớn lên thật tốt là được, cố gắng không để mắc sai lầm như người lớn là tốt rồi.”
Có lẽ lúc đó, một hạt giống đã được gieo trồng.
Hạt giống chậm rãi nảy mầm.
Lại chậm rãi lớn lên.
Rồi cuối cùng nở hoa.
— END —
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!