"Nè, có sao không? Sao liều quá vậy?" "Tôi đi với anh, gặp nạn phải giúp rồi!" Black hậm hực nói, phủi phủi bụi đất trên người, sau đó lấy khăn lau miệng. "Cũng tại tôi quá chủ quan." Lý Giao viện cớ nói, đi đến bộ xương. "Cô nhớ lúc nào cũng phải bình tĩnh, nơi đây dễ sinh ảo giác!" Black đi đến, không sai, bộ nội tạng vừa rồi đã biến mất. Vừa rồi nàng tự hỏi xương người thì những thứ ấy làm sao mà có, hoá ra là ảo giác. Âm khí nặng nề, tác động lên não bộ con người, nếu không đủ ý chí sẽ lạc vào mê cung, tưởng đó là thật. "Nó chết rồi?" Black hỏi. "Không! Nó đã chết rất lâu, thứ này gọi là Ma Xương. Vừa rồi, chậm một chút là tôi bị nó nhập vào, Ma Xương có khả năng nhập xác rất mạnh." Lý Giao nhớ lại lúc đó suýt hôn Ma Xương, tận cùng đau khổ. Lúc này, con sâu trùng bò khỏi miệng bộ xương, cái đầu tròn, hai mắt đen bóng, thân hình thì béo núc ních. Lý Giao ngồi xuống, lật bàn tay, sâu trùng thông minh lắm, bò lên tay hắn.
Black trông thấy tất cả, Lý Giao bỏ tay trước miệng hắn, sâu trùng chùng chục chùng chục chui vào mất hút. Black rùng mình. "Tôi mong đó cũng là ảo giác." Lý Giao nhìn nàng, một trận cười to. Trước mắt giải quyết mớ hỗ hốn này. Lý Giao bế đống xương người bỏ lại quan tài. Trong quan tài có một hộp vàng bạc, một tấm ngọc thạch. Nói nhiều không nhiều, nhưng trộm mộ vớ được đám này có thể nói như đi làm cho ngày lễ. Black nhìn mấy vết tích, tỏ ra khinh thường bọn trộm mộ. "Chỉ có bao nhiêu đây phải cất công làm chuyện phạm pháp?" "Họ đâu biết bên trong mộ có gì, nghề trộm mộ cũng may rủi." Black lại nói. "Đã ăn trộm thì không phải nghề! Cái bọn này, dám đánh nhau với ta?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!