Đúng như thanh niên nói, thế nào mà theo địa chỉ, Lý Giao lại đến từ cổng sau của khu nhà trọ. Lý Giao đi qua hầm xe gắn máy rất đông, tiếp theo đến đại sảnh, người ra kẻ vào tấp nập. Thanh niên cũng là con của bà chủ nhà, dẫn Lý Giao xem mẹ anh ta. Bà chủ nhà cũng có tuổi nhưng biết giữ dáng, chỗ nào nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, vẻ mặt ưa nhìn. Không phải mỹ nhân nhưng coi tạm được. "Em trai này là thầy Kim gửi tới à? Gọi tôi chị Ngọc là được!" Bà chủ nói, liếc qua con trai. "Thanh, dẫn cậu lên phòng đi!" Nói xong cô Ngọc giao lại chìa khoá cho Lý Giao, cũng không nhắc đến quy định nhà thuê hay tiền nhà, rồi tiền cọc, làm hắn cũng quên mất. Theo chân Thanh con trai cô Ngọc, Lý Giao đi lên cầu thang bộ, vẫn thấy cái đuôi, lỗ tai, có chút không thể chấp nhận. Lý Giao cũng muốn giúp, tư tưởng làm thầy pháp là thế thiên hành đạo bất hủ, sẽ được ghi "âm đức". Nhưng mà mới đến đây, không giống như người qua đường tình cờ gặp nhau, sợ nói bậy đến cả chỗ ở e là không có. Âm đức khác ở chỗ, công đức được người ta công nhận nhưng âm đức thì không, chính Địa Phủ ghi công. Lý Giao là thầy pháp sẽ quản.
Trường hợp này, đem Bình An Phù ra chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn. Ma Chó ám khá nặng, nó không nhập hẳn vào thanh niên, Lý Giao xem ngọn nguồn đã. Đến phòng, anh Thanh không chào, một đường lủi đi mất. Lý Giao vào phòng mở đèn lên, đương nhiên bên trong trống rỗng. Hắn lấy chổi cùng cây lau nhà thanh tẩy một hồi, đến khi sàn nhà trắng trơn hắn mới vào nhà tắm dội rửa thân thể. Hoàn tất về sau, hắn đem hòm thư của hắn ra, lấy bao vải vàng, cởi mở. Sờ soạng ngăn nhỏ trong ba lô, rút một tấm bùa đã vẽ sẵn trên đó gọi là Tựu Hồn Phù, khẽ phất, lá bùa tự cháy. Dần dần, một bóng người nhô lên, đó chính là gã Cô Hồn. "Thầy ơi, tha mạng cho tôi! Tôi chết đau khổ lắm!" Bị đánh rồi, gã biết tự lượng sức, không còn vẻ đại gian đại ác, bắt đầu đại lục van xin.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!