Từ thành phố lớn tuyến một sầm uất ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến nơi này còn chưa được một tháng, cô cảm thấy mình đã từ từ dung hòa với toàn bộ mọi thứ ở nơi đây, thi thoảng vẫn sẽ nhớ đến những ngày tháng vật chất phong phú và sinh hoạt tiện lợi ở kiếp trước, nhưng nơi này cô có được tinh thần phong phú mà mình chưa bao giờ từng có. Cô thích phong cảnh và con người ở thời đại này, hơi thở phố chợ nguyên sơ, bầu không khí thì trong lành, thực phẩm không ô nhiễm không thêm phụ gia… Một ngày bận rộn và đơn giản ở nơi đây khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái và cực tràn đầy hy vọng, hoàn toàn khác hẳn với kiếp trước cái gì cũng có nhưng lúc nào cũng cảm thấy tinh thần trống trải đó. Tô Tiếu Tiếu thích nơi này, thích mình của hiện tại, thích toàn bộ mọi thứ ở thời kỳ đầy những đặc sắc của thời đại này… Về đến nhà, hai vợ chồng mang đồ xuống, nhà kho lập tức bị nhét đầy ắp, Tô Tiếu Tiếu nhìn vào cảm thấy hạnh phúc trào dâng, lập tức hiểu ra tại sao chuột trong kho thóc lại thích trữ đồ, quả thật khỏi phải nói là vui đến đâu. Từ đón con đến vội vàng lên đường rồi lại mua sắm vật chất, một đường này như đi đánh trận, Tô Tiếu Tiếu chưa từng nói chuyện tử tế với Hàn Thành lúc này mới có thời gian rảnh để ý đến chồng mình một chút: “Đồng chí Hàn Thành, anh không cảm thấy nóng sao?” Cái gọi là nắng gắt cuối thu, buổi trưa ở phương Nam vẫn rất nóng nực như cũ, Hàn Thành chảy không ít mồ hôi, giọt mồ hôi thuận theo gương mặt anh chảy xuống cổ, có vài giọt biến mất trong cổ áo, có vài giọt tiếp tục chảy thuận theo hầu kết xuống khuy cài áo, gợi cảm thì rất gợi cảm thật nhưng Tô Tiếu Tiếu nhìn vào cũng cảm thấy nóng thay anh, mới tìm cái khăn sạch giúp anh lau mồ hôi.
Người vợ dịu dàng hiểu chuyện lại nho nhã xinh đẹp, một mùi hương như có như không phả vào trong mũi khiến Hàn Thành cứng ngắc người theo bản năng nhưng lại không nỡ di chuyển, mà chỉ gật đầu một cách máy móc: “Có một chút.” Tô Tiếu Tiếu: “Vậy anh còn không bỏ cài áo ra đi?” Nói xong, Tô Tiếu Tiếu thuận tiện giúp anh cởi cài áo, ngón tay không cẩn thận đụng vào hầu kết của anh, không tự chủ được mà rụt lại. Hàn Thành nuốt nước miếng, hầu kết di chuyển lên xuống: “Quen rồi.” Tô Tiếu Tiếu lại lau mồ hôi ở cổ anh, nhíu mày bảo: “Bây giờ thay quần áo lát nữa vẫn sẽ ra mồ hôi, mà không thay lại sợ anh lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!