Đáng tiếc trẻ con không thể ăn cay, bằng không thêm chút ớt khô vào sẽ càng dân dã hơn. Đúng rồi, còn có thể trồng chút ớt làm ít dầu ớt, trẻ con không thể ăn nhưng người lớn có thể ăn. Hàn Thành làm việc quả nhiên giống như anh nói, vô cùng nhanh nhẹn, món lòng ở bên Tô Tiếu Tiếu vừa ra khỏi nồi thì anh cũng đã làm xong tất cả mọi việc, chăn đã giặt xong, củi đã bổ xong, đất cũng đã xới xong nốt, còn đi tắm thay một bộ quần áo rồi thuận tiện giặt luôn bộ đồ đó. Tô Tiếu Tiếu mở hai cái nắp, nước canh hầm xương trắng ngà như sữa bò, lòng heo béo ngậy đặt nước sốt đỏ, hai cái nồi vang tiếng “ùng ục ùng ục,” có đầy đủ cả hương lẫn vẻ, thật sự có thể làm đứa nhỏ ở nhà cách vách khóc thét. Cơm Nắm không ngừng nuốt nước miếng: “Cha ơi, mẹ làm món này thơm quá đi.” Ngay cả Hàn Thành vốn không quá thèm ăn cũng bị tay nghề nấu nướng của Tô Tiếu Tiếu gọi ra con sâu tham lam, anh cũng nuốt nước miếng: “Rất thơm.” Tô Tiếu Tiếu đang định kêu Hàn Thành múc lòng ra khỏi nồi để thả mì vào, thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói xa lạ: “Đây là mùi gì vậy? Thứ gì lại thơm như vậy?
… Hàn Thành nghe được tiếng này, anh đưa mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu và giải thích: “Đây là Châu Ngọc Hoa vợ của Triệu Tiên Phong, mẹ của Cá Nhỏ, tính cách khá mạnh mẽ nhưng không phải người xấu gì.” Còn câu phía sau Hàn Thành không giải thích là: Đại khái vì tính cách tương tự nên có quan hệ vô cùng tốt với mẹ của cơm Nắm. Cơm Nắm nhảy cẫng trên đất: “Là dì Châu và Cá Nhỏ tới sao?” Hàn Thành ôm đứa trẻ đi ra ngoài: “Chân vẫn chưa khỏi đi đường ít thôi.” Tô Tiếu Tiếu hơi chỉnh lại quần áo, ôm Bánh Đậu nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế nhỏ cũng đi theo phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!