Sở Đình không ngờ anh nghe mình nói vậy xong lại ngoan ngoãn mà ngủ, cô hơi kinh ngạc. Dù sao đây cũng là một chàng trai trẻ, cô còn tưởng phải dây dưa một trận, huống chi giọng điệu của Dương Vũ khi nãy đã không dễ nghe rồi. Nào ngờ người này cũng không tệ lắm, điều này khiến Sở Đình có lòng tin, cảm thấy có thể đào tạo được người này, sống cuộc sống mà cô mong muốn. Nghe nói tỷ lệ ly hôn ở niên đại này là cực kỳ thấp, có lẽ thật sự có thể phát triển tốt hơn, Sở Đình có chút ý nghĩ như vậy. Không đúng, qua một khoảng thời gian nữa là đến thời cải cách kinh tế, nghe nói những nhà giàu mới nổi kia đều sẽ tìm đến tiểu tam, tìm tình nhân, hiện tượng loạn lạc xã hội phát sinh. Dương Vũ hiện nay 22 tuổi, tám năm nữa là đến cải cách, hình như phải mất chín năm mới mở cửa hoàn toàn. Nói vậy, còn tối thiểu gần hai mươi năm nữa, hai mươi năm nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Cũng được, Sở Đình nghĩ có thể trải qua đến lúc đó. Thật ra nếu là một nữ chính xuyên không bình thường, đầu tiên phải thoát khỏi người chồng lưu manh hờ này, quay về làm thanh niên trí thức, tìm chút gì đó đầu tư tích trữ, buôn bán nhỏ kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau đó sưu tầm đồ cổ, năm 78 thi vào đại học, từ đó về sau một bước lên mây. Sau khi vào đại học là thời cải cách mở cửa, có thể kinh doanh hoặc làm gì đó để được một cuộc sống hoàn hảo. Nhưng Sở Đình thì lại quá lười, cô chẳng muốn đi làm, chỉ muốn làm cá muối nằm ở nhà [Cá muối: ý chỉ những người vô vị, tầm thường, không có chí tiến thủ]
Ý nghĩ này rất lạ sao? Lúc này Sở Đình không muốn nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ muốn nhắm mắt ngủ, cô thật sự quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc lâu thật lâu. Nhưng mà thực tế cô chỉ ngủ đến sáng thì dậy, không phải do cô ngủ không đủ giấc mà là tối hôm qua ngủ quá sớm, ở nông thôn bây giờ cũng không có TV. Đêm qua chắc tầm bảy giờ kém tám giờ gì đó cô đã ngủ, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô thức dậy vào lúc này. Sáng sớm rời giường rửa mặt, cũng may nguyên chủ có bàn chải và kem đánh răng. Sau đó cô mới kinh ngạc phát hiện, Dương Vũ thế mà không có bàn chải. Sở Đình kinh hoàng, trời ạ, thói quen vệ sinh cá nhân quá kém, không chấp nhận được! Dương Vũ không để tâm lắm mà há miệng nhe răng, Sở Đình vừa thấy răng người này rất trắng, còn trắng hơn cả mình. Cô thầm nghĩ thật không công bằng, trước đây mỗi ngày cô đánh răng vài lần nhưng cũng không trắng được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!