TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tôi không muốn ăn cái gì hết, cũng không muốn làm cái gì cả.
Làm ơn đi hết ra ngoài đi"
*choang*
Từng khay đồ ăn ngon lành bưng lên đều bị cô hất đổ tung tóe, từ sáng đến giờ cô luôn miệng đòi về nhà khiến mọi người ai cũng vất vả chỉ sợ hắn trở về sẽ tức giận mà trách phạt xuống đầu bọn họ.
Bảo Ngọc căn bản lại không hề quan tâm đến điều đó, vẫn vô cùng ngang bướng thách thức bọn họ.
Hắn bước vào bên trong, tiếng giày da cộp cộp in trên nền đất phát ra những tiếng kêu vang dội đến lạnh người, bọn họ ai cũng cúi đầu muốn rời khỏi nhưng Bạc Diêu Minh lại lạnh giọng lên tiếng
"Chưa có sự cho phép của Bạc Diêu Minh kẻ nào dám bước ra khỏi đây.
Quy tắc ở đây chẳng lẽ chưa nắm rõ sao"
Cô hầu bưng khay đồ ăn vừa mới định rời khỏi nghe hắn nói như vậy liền run lẩy bẩy, ngã xuống nền đất ôm lấy chân hắn như đã hiểu rõ con người của Bạc Diêu Minh không ngừng khóc lớn
"Tôi… tôi xin lỗi, ông chủ… là do tôi dốt nát tôi không biết.
Ông chủ, xin hãy tha cho tôi"
Vừa dứt lời, một tiếng roi sắt vang lên va chạm vào vùng lưng của cô hầu, chiếc áo đồng phục màu trắng đã thấm đẫm một mảng máu đỏ tươi vô cùng nhức mắt.
Lưu Bảo Ngọc chứng kiến cảnh tàn bạo vừa rồi đã không thể ngồi im liền đứng lên muốn giằng chiếc que sắt trên tay tên vệ sĩ
"Các người làm cái gì vậy hả, sao có thể đánh người như vậy"
"Tiểu thư mau tránh ra, đã là luật nếu phạm phải thì nhất định phải gánh hậu quả"
Bảo Ngọc nhìn hắn với ánh mắt đầy căm giận "Bạc Diêu Minh, chú đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ sợ.
Chú đánh tôi cũng được làm gì tôi cũng được nhưng ngày nào tôi còn tỉnh táo, còn ý thức được thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ mê muội để chú lừa gạt nữa đâu.
Chú là kẻ xấu, tôi không muốn nhìn thấy chú nữa"
Câu nói vừa dứt, căn phòng rộng lớn bất giác rơi vào trầm mặc im lặng đến đáng sợ.
Gương mặt hắn cũng lạnh đi vài phần giây sau đó là cơn đau từ tóc mai của cô vang lên, cô đã vượt qua giới hạn của hắn.
Bạc Diêu Minh cũng chả cần thiết phải tốn công tốn sức đeo lên lớp mặt nạ để chiều lòng cô.
Bộ dáng khát máu đã hoàn toàn khiến cô cành ngày càng phải kinh tởm
"Chú.."
Hắn tàn nhẫn đẩy cô xuống giường, mái tóc dài mềm mại bị nắm lấy
"Lưu Bảo Ngọc, đừng bao giờ thách thức sự kiên nhẫn của tôi"
"Tôi là Mễ Chi, mãi mãi là Mễ Chi không phải Lưu Bảo Ngọc"
*bụp*bốp*
Bạc Diêu Minh lôi cô dậy trực tiếp đánh liên tiếp vào má, mặt và vùng bụng của cô.
Tất cả bọn họ đứng trong căn phòng không ai dám lên tiếng cũng chẳng thèm can ngăn, sự lạnh lùng thờ ơ không có tình người càng khiến Bảo Ngọc ớn lạnh
"Trình Du, tôi muốn Trình Du.
Chú nhốt anh ấy ở đâu rồi hả, tôi muốn gặp Trình Du"
"Muốn gặp nó hả"
*bốp*bốp*
Cô ngã xuống nền đất, máu từ khóe miệng liền chảy ra vô cùng đau đớn, hắn nhìn lại khay thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn chưa động vào ánh mắt nhíu lại lôi cô dậy ép vào thành giường
"Mau ăn"
"Tôi không ăn, có chết cũng không ăn"
Bạn đang đọc bộ truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang, truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang , đọc truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang full , Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang full , Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang chương mới