Bụng đau dữ dội và khi cơn đau dần trở nên quen thuộc, tôi có linh cảm chẳng lành.
Có lẽ là “bà dì”… đến sớm!
Tôi không biết phải nói với Lục Dật Lâm về điều này thế nào nhưng thực sự tôi chịu hết nổi rồi.
Đang lưỡng lự không biết nên nhắn gì vào khung chat thì trong lúc tay nhanh hơn não, tôi đã gửi đi icon 1 con mèo với vẻ mặt đau khổ.
00h40 đêm, thầy đã trả lời tôi gần như tức khắc với vẻn vẹn 1 dấu chấm hỏi.
Tôi đang bối rối không biết phải giải thích như nào thì thầy đã gọi qua.
“Lục Dật Lâm…’’.
Khi tôi khẽ gọi tên thầy, thầy cũng chỉ khẽ ừ một cái, rõ là trầm ấm.
“Em, em em em đến ngày…”
“Hả? Sao…”
Thầy hẳn là không hiểu ý tôi rồi.
“Cái mà con gái tháng nào cũng được tới hỏi thăm đó…”
“...”
Khoảng lặng vào ban đêm dường như càng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Đến ngày??”
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi siết lấy điện thoại, ôm chặt đầu gối, mồ hôi lấm tấm trên mặt, bụng càng lúc càng đau. Đây là triệu chứng của tôi vào những ngày đầu tới tháng, thật sự rất đau.
“Sao lại nằm trên sô pha thế này??”
Trong đêm tối, bóng dáng cao lớn của thầy dường như mang theo ánh sáng sau lưng, bàn tay ấm áp chạm vào trán tôi.
“Em sợ làm bẩn ga giường…”
Tôi chưa kịp nói xong đã bị thầy ôm vào lòng rồi nhấc bổng lên. Đột ngột mất đi trọng lượng khiến tôi vô thức ôm chặt lấy cổ thầy.