Lúc tôi và Lục Tần vừa mới bên nhau, không có nhiều người biết chuyện này.
Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi nên chúng tôi không công khai.
Bởi vì anh từ chức nên trong trường học dù ít hay nhiều cũng sẽ có người nói bóng nói gió.
Tề Hạo…
À, chính là gã bạn trai cũ ngu ngốc của tôi.
Sau khi Lục Tần nghỉ việc, anh ta còn không biết xấu hổ đến tìm tôi.
“Tang Mạt, anh đã nói với em là tên kia không phải là loại người tốt lành gì rồi mà.”
“Tôi cho em cơ hội quay lại với tôi đấy, em có muốn không?”
“Mặc dù các điều kiện của em cái gì thiếu một chút nhưng vẫn coi như ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”
Tôi nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng, dương dương tự đắc của anh ta, suýt chút nữa tôi đã đấm anh ta hai cái.
Anh ta không thèm nhìn lại dáng vẻ ngu ngốc kia của anh ta luôn kìa.
Càng không phải nói đến năm nào cũng phải thi lại, không biết nhà anh ta có bao nhiêu tiền mà cứ suốt ngày treo chữ người có tiền trên miệng.
Bổn cô nương đây khinh.
Dù sao tôi cũng là hoa khôi của khoa, năm nào cũng đứng đầu hoặc nhì về điểm số môn chuyên ngành.
Hồi năm hai, tôi tự mình kiếm hơn ba mươi vạn nhờ khả năng của mình.
Bố mẹ tôi còn nói muốn tặng tôi một chiếc xe để chúc mừng.
Lúc đó tôi với Tề Hạo mới ở bên nhau không lâu, tôi sợ anh ta bị áp lực nên mới dứt khoát từ chối nhưng không ngờ anh ta còn dám khinh thường người khác?
Tôi mắng anh ta ngay trước mặt mọi người.
“Anh nói ai đấy!”
Tôi chống nạnh, khí thế mắng:
“Anh tốt như vậy thì thích yêu ai thì yêu đi, ở đây ép tôi làm gì?”
“Không biết ai cho anh dũng khí mà lại dám đến trước mặt tôi đánh rắm như này nữa.”
“Anh mà còn dám nói thêm câu nữa, có tin tôi đánh gãy chân anh luôn không?”
“…”
Tôi không thèm nể mặt anh ta.
Trong sân trường người đến người đi, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, mặt Tề Hạo đỏ bừng.
“Cô, loại đàn bà đanh đá này.”
Anh ta gào to muốn đi qua đánh tôi.
Vừa hay hiệu trưởng cùng mấy thầy cô chủ nhiệm đi qua.
“Mạt Mạt, em gặp phiền toái gì à?”
Xung quanh ngay lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn tôi, giống như đang suy đoán về quan hệ giữa tôi và hiệu trưởng.
Sau khi hẹn hò với Lục Tần tôi cũng mới biết…
Hiệu trưởng là thầy giáo Lục Tần.
Lục Tần là học sinh ưu tú của hiệu trưởng.
Tôi né tránh cú đánh của Tề Hạo, ngoan ngoãn đi qua.
“Em chào hiệu trưởng, em chào thầy cô.”
Tôi kể chuyện đã xảy ra cho họ nghe, cũng bày tỏ rằng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.
Tề Hạo thấy tôi và hiệu trưởng có quen biết, mặt tối sầm lại.
Hiệu trưởng nghe xong, mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn anh ta nhưng không nói gì, cười ôn hoà vỗ bả vai tôi.
“Đến phòng làm việc của thầy đi, Lục Tần đang chờ em.”
Giọng của hiệu trưởng không lớn không nhỏ, người ở gần đó cũng có thể nghe thấy.
Biểu cảm trên mặt mọi người càng thêm kinh ngạc.
Kể từ đó, trong trường bắt đầu lan truyền tin tức tôi và Lục Tần đã thành đôi.
Nhưng bởi vì không có chứng cứ, cho nên rất nhiều người đều cho rằng đây chỉ là tin vịt.
Cho đến một lần…
Lục Tần đưa tôi về trường, nhân lúc trời tối hôn tôi ở trong rừng cây nhỏ.
Có đôi tình nhân đã từng được anh dạy vừa hay cũng ở đây.
Khi bốn người chúng tôi mặt đối mặt, cặp đôi kia nhìn tôi và Lục Tần một cái, lại nhìn tay tôi và Lục Tần đang nắm chặt lấy nhau.
Nam sinh: “Ờm, thầy Lục, hai người… cũng vào trong đó hả?”
Lúc đó, tôi không biết Lục Tần cảm thấy thế nào nhưng tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bên trong nào?
Bên trong gì cơ?
Bạn học à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy đâu!
32
Hôm nay Lục Tần dẫn tôi đi gặp bố mẹ anh, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Sau khi chổng mông lục tung hết các tủ quần áo trong nhà, tôi thành công làm tủ quần áo lộn xộn như bãi chiến trường nhưng vẫn không tìm được bộ đồ nào thích hợp để đi gặp người lớn.
Những bộ quần áo tôi hay mặc hoặc là quá trang trọng (dành cho công việc).
Hoặc là…
Quá tùy tiện (áo dây, quần short, áo T-shirt).
Cuối cùng, tôi nằm ra giường trong tuyệt vọng.
Váy ngủ theo động tác của tôi bị kéo lên một chút.
“Thầy Lục, làm sao bây giờ đây!”
Bây giờ đi mua còn kịp không nhỉ?
Lục Tần bình tĩnh nhìn tôi một cái.
Anh đưa tay lấy một bộ quần áo khá đẹp đang bị tôi đè lên, thuần thục mặc nó cho tôi.
Sau đó, tôi bị anh bế lên!
“Lục Tần, anh làm gì thế?!”
Tôi hoảng sợ nhìn anh.
Nhưng anh chỉ liếc nhẹ tôi một cái, khàn giọng nói: