TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sáng hôm sau, vẫn giống thường ngày, Phương Thành rời giường,rửa mặt, bật một bản nhạc nhẹ, pha một ly cà phê,nướng vài lát bánh mì làm bữa sáng.
Anh vừa lặng lẽ ăn vừa đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra xa, trời trong nắng đẹp.
Trước khi ra khỏi cửa, anh lại chỉnh trang quần áo, cẩn thận nhấc cổ tay nhìn đồng hồ xác nhận thời gian rồi mới xuất phát.
Phương Thành tay cầm cặp bước ra khỏi thang máy, lúc qua cửa thoát hiểm, anh dừng bước, chậm rãi xoay người lại,anh ngạc nhiên: “Là cô ..
.
.."
"Chào buổi sáng....." Vu Đồng cầm củ khoai lang tựa vào tường ai oán nhìn anh.
Ánh mắt Phương Thành quét qua cô một lượt, củ khoai trên tay bị Vu Đồng bẻ tách thành hai nửa, cô ỉu xìu ăn khoai, tay cô nắm trọn củ khoại nướng đen sì nhưng lại rất sạch sẽ.
"Sao cô lại ở đây?" Phương Thành nhìn ngó bốn phía, trị an của khu anh ở rất tốt,không bao giờ tùy tiện cho người lạ vào.
Vu Đồng hất cắm,ra hiệu Phương Thành nhìn tường bao thấp cách đó không xa: “Đó, trèo vào đây ."
Phương Thành nói nhỏ với vẻ nghiêm trọng: "Cô làm vậy là không được đâu, nếu camera ghi được là cô phải ngồi tù đó."
Vu Đồng liếc anh một cái, đôi môi mở ra đóng lại cằn nhằn nhưng không phát ra tiếng, cô giơ tay trái lên ném vỏ khoai lang vào thùng rác sau lưng Phương Thành, chính xác.
Phương Thành nhìn vậy liền nhíu mày, nhưng giọng điệu thì vẫn đều đều như cũ: “Ở đây phải phân loại rác."
Vu Đồng bĩu môi: “Sao anh lại giống ông tôi vậy, lảinhải lắm quá."
Cô phải gặp loại người này ba ngày một lần sao? ?
Khóe miệng Vu Đồng giật giật.
Phương Thành nhìn cô chằm chằm: “Xem ra cô đặc biệt tới tìm tôi, có việc hả?"
Vu Đồng gật đầu, cô nghĩ một hồi rồi đưa nửa củ khoai còn lại cho anh: “Cho anh đấy."
Phương Thành vẫn nhíu mày không nhận.
"Yên tâm, không có độc đâu, anh nhận thì tôi sẽ nói cho anh biết tôi tìm anh có việc gì." Vu Đồng cười.
Phương Thành lại nhìn củ khoai lang, lúc này anh mới giơ tay nhận,vừa mới cầm lấy tay anh đã bị đen,anh liếc qua tay Vu Đồng.
Rất sạch, sạch đến kì lạ.
Vu Đồng đắc ý cười một tiếng: “Anh đã nhận quà hối lộ của tôi rồi.
Phương Thành, anh đã nhận củ khoai 82 năm rồi,bây giờ tôi với anh đã là bạn
bè,đúng không?"
"Rốt cục cô muốn nói gì?"
Vu Đồng: “Tôi....."
"Tút tút tút -"
Điện thoại trong túi áo khoác Phương Thành rung, anh kẹp cặp, lấy điện thoại ra nghe máy.
"A lô." Phương Thành nhận điện thoại, quét mắt Vu Đồng, lại nhìn bàn tay đang cầm khoai lang của mình,“Được, ừ, tới ngay đây."
Phương Thành cúp máy, đút điện thoại vào túi áo: “Tôi có việc gấp, cô tới thế nào thì về như vậy, coi như hôm nay tôi chưa gặp cô."
Còn chưa dứt lời,Phương Thành đã xoay người đi về phía chiếc ô tô màu đen, anh ấn chìa khóa thông minh, ngồi vào xe.
Phương Thành ngồi trong xe cụp mắt nhìn tay trái vẫn đang cầm củ khoai lang, anh rút hai tờ giấy ăn rồi đặt củ khoai lên ghế phụ.
Anh ngẩng lên nhìn Vu Đồng đang đứng trước cổng chính của khu nhà,anh dừng lại mấy giây rồi lái xe rời đi.
Vu Đồng nhìn chiếc ô tô rời đi, tay cô đút trong túi áo, cô đi lên mấy bước, đứng ngửa đầu dưới ánh mặt trời, mặt trời chiếu rọi khiến đôi mắt càng thêm đen láy.
Cô nhếch môi cười khẩy một tiếng: Anh có việc gấp nhưng tôi không có,tôi đi tìm anh là được.
Vu Đồng đi về phía tường baothấp tịt cách đó không xa, cô bật ra ngoài dễ như ăn kẹo.
Phương Thành đi tới phòng làm việc, vội vàng thay quần áo lao động, đeo găng tay cao su, đứng trước bàn làm việc, anh thở hắt ra hỏi mấy người trước mặt: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết, chữ biến mất rồi." Người nói là một chuyên gia phục chế di vật văn hóa khác đã có tuổi,tóc hoa râm,đeo kính lão.
Phương Thành cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách cổ hôm qua anhvừa mới bắt tay vào phục chế, quả nhiên hai hàng chữ ấy đã biến mất.
Thầy Vương nói: “A Thành, hình ảnh hôm qua cậu gửi tôi đã được in ra rồi, vốn định sáng nay đến nhìn qua một chút, ai ngờ kết quả lại không thấy đâu." Ông đưa bức ảnh cho Phương Thành.
Phương Thành nhận lấy, anh nhìn chằm chằm hàng chữ trong bức hình: “Thầy Vương,nếu sách cổ tiếp xúc với không khí thì có xảy ra phản ứng hoá học không? Hay chỉ khi dùng dung dịch gì đó mới.
....."
Phương Thành ngẩng đầu nhìn thầy Vương, ông chậm rãi lắc đầu tỏ ý không rõ lắm.
Vương Mậu đã lớn tuổi,có thâm niên,có thể coi là nửa thầy nửa đồng nghiệp của Phương Thành,nên Phương Thành mới gọi ông là thầy Vương.
"Thầy ơi, giờ sao ạ, chúng ta còn chưa kịp làm gì mà." Lã Mông Dương,một chuyên gia phục chế khác nói: “Những cái khác đều không sao, chỉ có hàng chữ trên quyển sách cuối cùng thầy phục chế hôm qua là biến mất."
Lã Mông Dương là học trò của Phương Thành, mới tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật năm ngoái, vừa tới đây đã chủ động bái anh làm thầy,Phương
Thành nhìn điệu bộ của cậu ta chân thành tha thiết nên đồng ý.
"Biến mất sạch à?" Phương Thành nhíu mày lẩm bẩm, hôm qua lúc anh về vẫn còn ở đó mà.
Thầy Vương và Lã Mông Dương không nói gì, bởi vì chuyện này quả thật rất nguy cấp.
Phương Thành lạnh nhạt nói: “Chúng ta là chuyên gia phục chế, không thể phá hủy nguyên bản của sách cổ được, phải cố gắng hết sức trả lại nguyên bản cho nó, đến lúc đó nếu không được thì thử xem có thể bắt chước kiểu chữ,dùng màu khác viết câu nói ấy lên vậy.Mấy món thời Chiến Quốc cũng từng xuất hiện tình huống này,có lẽ là không thích nghi được không khí hiện tại."
Thầy Vương và Lã Mông Dương gật đầu,cũng không cách nào khác.
Lã Mông Dương cười khì một tiếng, cậu cầm kính Google ở bên cạnh lên: “Thầy ơi,kính Google này dùng sướng thật,tiện hơn dùng máy ảnh như lúc trước nhiều."
Phương Thành gật đầu tán thành, thiết bị tiên tiến khiến việc phục chế tiện hơn rất nhiều.
Phương Thành đắm chìm trong công việc tới tận trưa, đến lúc ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ vào số mười hai.
"Thầy Vương, Mông Dương, nghỉ lát đã, chúng ta đi ăn cơm thôi." Phương Thành tháo găng tay,bóp vai bóp gáy.
Lã Mông Dương đấm cánh tay mỏi nhừ của mình, cậu cười nói: “Đã mấy tiếng rồi cơ à, nhanh thật."
Thầy Vương bật cười: “Cái này cho thấy cậu chịu được cô quạnh mà vẫn bình tĩnh."
Lã Mông Dương cười hì hì.
"Không biết hôm nay đầu bếp có làm món ngon gì không đây ~" Lã Mông Dương cởi áo khoác trắng ra, làm vệ sinh xong lập tức đi ra ngoài, đột nhiên, cậu hét lên: “Ôi mẹ ơi!"
Phương Thành và thầy Vương nghe vậy liền vội vàng ra ngoài xem.
Vừa ra ngoài đã thấy một cô gái ăn mặc cổ quáiđang đứng trước mặt Lã Mông Dương, trên đầu còn dính vài chiếc lá, cặp mắt đen láy đang trợn trừng nhìn Lã Mông Dương.
Phương Thành nhíu mày.
Thầy Vương đứng cạnh anh nhìn ngó bốn phía,ông giật mình,tầng này phải quẹt thẻ mới vào được, cô bé này vào đây thế nào vậy.
"Cô là ai?" Lã Mông Dương mở miệng hỏi: “Đứng trước cửa phòng Tổ thư họa làm gì?"
Vừa rồi Lã Mông Dương đi ra ngoài đúng lúc Vu Đồng nhảy từ ngoài vào,dọa cậu giật nảy mình.
Ánh mắt Vu Đồng lướt qua cậu nhìn về phía người đứng sau cậu: “Tôi tìm Phương Thành."
Lã Mông Dương quay đầu nhìn Phương Thành ở đằng sau, cậu giật mình mơ hồ: “Tìm thầy của tôi?"
Thầy Vương chỉ đứng nhìn,cười cười mà không nói gì.
"Cô lại vào đây bằng cách nào?" Phương Thành nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Vu Đồng nghiêng đầu, liếc nhìn cửa sổ thông gió đang mở ở cạnh hành lang tầng ba: “Ở đó."
"Đây là tầng ba đó!" Giọng Phương Thành nghiêm nghị.
Vu Đồng cúi người đấm chân, giọng nói bình thản: “Kể cả tầng sáu tôi cũng vào được, tôi cóviệc muốn nói với anh."
"Ôi mẹ ơi.
.
....Tôi đi bộ cả buổi sáng đó, mỏi chân quá.
Bạn đang đọc bộ truyện Thầy Sờ Cốt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thầy Sờ Cốt, truyện Thầy Sờ Cốt , đọc truyện Thầy Sờ Cốt full , Thầy Sờ Cốt full , Thầy Sờ Cốt chương mới