Tôi bất giác muốn rút tay lại thế nhưng cậu lại kéo lại kiểm tra vết thương trên tay tôi.
“Không đau, không sao đâu.
” Rõ ràng biết dù Hạ Hạ và Châu Duy đi tới chùa Vạn Niên nhưng vẫn có thể xuất hiện tại đây thế nên tôi sợ bị bọn họ nhìn thấy được.
“…” Cậu ấy kéo tay tôi nhẹ nhàng dùng lực nhưng không nói chuyện.
“Thật sự không sao mà.
” Tôi không rõ tại sao đột nhiên cậu lại ưu tư.
“Lần sau không vui hay gặp phải chuyện tủi thân thì phải nói, cậu đừng có dễ tính như vậy, đừng có chuyện gì cũng một mình chịu đựng, đừng có…” Cậu nói không ngừng nhưng sau đó lại không nói được nữa.
Cậu buông tôi ra quay người rời đi.
“Tôi cũng không thể trông coi cậu cả đời được.
” Lời nói của cậu rất nhẹ nhưng lại đem theo chút nghẹn ngào.
“…” Tôi đứng ở đằng sau nghe cậu nói, trái tim đập rất nhanh.
Cậu nói như vậy là có ý gì? Tại sao cậu lại có vẻ quan tâm tôi như vậy chứ.
Có một vài thứ hình như tôi rất chắc chắn, thế nhưng lại như không chắc chắn.
Sau mấy phút giằng co cậu điều chỉnh lại cảm xúc sau đó quay người qua dẫn tôi đi tới quán đồ ăn vặt đó.
Cậu gọi một ít đồ ăn sau đó ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Tôi vừa ăn vừa nghịch điện thoại muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng.
“Lúc nào cậu đi Mỹ vậy?” Ăn xong rồi, điện thoại thì cũng nghịch rồi tôi chỉ đành nói chuyện phiếm với cậu ấy.
“Tháng sau.
” “Ồ.
” Nhanh như vậy sao? “Thông thường thì sẽ du học mấy năm?” Tôi hỏi cậu.
“…” Cậu yên lặng nhìn tôi: “Có thể là 2 năm, 5 năm cũng có thể là cả đời…” “Ồ, vậy thì tốt đấy.
” Thực ra trong lòng tôi đang vô cùng mất mát nhưng lại nói một câu tốt.
“Tốt ở đâu cơ?” Cậu hỏi ngược lại tôi.
Tôi… “Có thể ra ngắm nhìn một thế giới khác đó, không giống như tôi cả đời này cũng chẳng có cơ hội ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
” Tôi bịa bừa một lý do.
“…” Cậu lại không nói nữa, trầm mặt xem ra là có chút ưu tư.
“Cậu học cùng trường với Hạ Hạ thế nên phải giúp tôi chăm sóc cậu ấy đấy nhé.
” Tôi nặn ra một nụ cười.
Cậu ấy lại lạnh lùng nhìn tôi không kiên nhẫn nói: “Tôi chăm sóc cậu ấy làm gì, cậu ấy khá là tự lập mà.
” “Đúng vậy, nhưng mà tôi xem qua một số tin tức về du học sinh thì cảm thấy có người chăm sóc vẫn an toàn hơn chút.
” “Cậu có thể đừng nói về người khác nữa không.
” Cậu lạnh nhạt ngắt lời tôi.
“…” Tôi không nói nữa.
Không biết đã động vào chỗ nào mà cậu ấy lại đột nhiên tức giận nữa.
“Thế nên cậu thi vào đại học Tô Châu là vì Châu Duy ư?” “Hả…” Tôi hoang mang, tại sao cậu ấy lại có cái suy nghĩ kì quái này vậy? Tôi do dự rất lâu, đột nhiên nghĩ ra cậu ấy đang hiểu lầm, chắc chắn là đã nhìn thấy màn tỏ tình của Châu Duy với tôi rồi.
Tôi đau đầu quá.
Tôi không rõ rốt cuộc cậu ấy muốn thế nào.
“Không phải.
” “Vậy thì tại sao?” Cậu ấy vẫn muốn hỏi tới cùng ư? Tôi có thể nói thế nào đây? Tôi có thể nói với cậu ấy là vì bức ảnh chụp chung với cậu ấy mà khiến tôi mất ngủ cả đêm rồi muốn đi tới nơi đã chụp ảnh, vừa nghĩ tới nơi đó là có động lực ư? Vậy thì tôi thành thứ gì đây? Nếu như cậu ấy không thích tôi, tôi như vậy sẽ tạo áp lực cho người khác.
Không phải tất cả những tình cảm thầm kín đều có thể nhìn thấy ánh sáng.
Mà tôi, lại càng không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!