Hứa Đa tấm tắc, “Nhìn đi nhìn đi, nhìn cái khí chất của idol tao đi mày!”
Người kéo cờ hôm nay là Lâm Giai Tuấn lớp 11.1, cao ráo nhưng gầy nhong, đeo kính gọng kim loại, là idol của Hứa Đa. Thấy bảo năm nào cũng giữ được ghế top1 thành tích toàn khối.
Hứa Đa có vẻ cực kỳ sùng bái học sinh xuất sắc, trông dáng vẻ khát vọng với thành tích của cậu ta thế này làm tôi cảm thấy cậu ta có thể vẫn còn cứu được.
Hạ Hà cũng hạ giọng bảo: “Ngôn học cũng giỏi lắm đấy, sao mày không thần tượng Ngôn?”
Hứa Đa cẩn thận hạ âm lượng xuống, “Có vài thằng bình thường trông rất ra gì và này nọ, ai dè đi thi phát là ‘xin, xin vĩnh biệt cụ’ ngay. Mày coi tao này, bình thường toàn chơi, đến lúc thi rất tự tin nghĩ mình là nhất, và kết quả là điểm thi đã dạy cho tao cách làm người.”
Cậu ta cũng khá biết mình đấy chứ.
Có điều hai tên kia nghĩ là mình nói nhỏ, nhưng tôi đều nghe thấy hết cả rồi. Đánh giá bạn sau lưng thế ổn không hai bạn?
Hạ Hà: “Còn chưa thi, sao mày biết người ta không được?”
Hứa Đa: “Trực giác đó mày hiểu không? Học sinh giỏi bây giờ là phải như thằng Tuấn ấy. Còn thằng Ngôn mày coi, quá đẹp trai, có vẻ dễ gây sóng gió, không giống kiểu có thể an tĩnh học tập.”
… Đẹp trai là lỗi tại tôi?
Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi cái, “Ừ công nhận đẹp thật. Đồng phục học sinh tụi mình thế này mà Ngôn mặc lên trông như cây Bạch Dương nhỏ ý.”
Câu này của hắn khiến tôi đỏ cả mặt.
Đồng phục cấp ba đúng là xấu thật, phối màu xanh lục đậm và màu trắng, thẩm mỹ rất lạ lùng, đến tôi cũng tự nhận mặc vào trông đếu thể ngửi nổi.
Hứa Đa dài giọng, “Úi dồi, mấy hôm trước còn chê ỏng chê eo người ta, nay lại khen nức khen nở? Tao thấy tao mặc cũng okela nè, mày coi có giống Bạch Dương nhỏ hông?”
“Mày á?” Hạ Hà nói, “Trông như con cóc ghẻ.”
—————
Hai ngày thứ năm và thứ sáu là hai ngày thi cuối tháng.
Tôi mới chuyển sang đây, chưa có xếp hạng thành tích nên bị xếp vào phòng thi cuối cùng.
Lớp 10 quả nhiên danh bất hư truyền, phòng thi cuối hầu như toàn học sinh lớp tôi, trong đó có cả Hứa Đa.
Hạ Hà thì được xếp vào phòng thi áp chót, thằng chả cũng không hề dốt đặc cán mai như tôi nghĩ.
Trong phòng thi tôi còn thấy cả Triệu Giai Ni và Tóc vàng, Triệu Giai Ni ngồi ngay bàn trên tôi.
Cô ta ngoái lại nhìn tờ giấy thi trên bàn tôi, “Đoàn, Tinh, Ngôn, tên anh hay thật. À anh mới chuyển đến nhỉ? Chứ anh thế này, sao em có thể có ấn tượng được.”
Tôi mặc kệ cô ta.
Cô ta lại nói tiếp, “Anh học thế nào, lát cho em nhìn bài với nha.”
Tôi đáp, “Đừng tìm tôi.”
Cô ta chớp mắt nhìn tôi mấy cái, vừa định bảo gì thì thầy Từ trưởng phòng Giáo vụ đã xách cặp tiến vào.
“Em nào mang điện thoại, nộp hết ra đây.”
Còn có bước này cơ à, tôi cảm thấy khá là mới mẻ.
Thầy Từ đi một vòng quanh lớp, thu hết di động vào hộp đựng trong suốt, “Đừng có ôm may mắn mà tôi đến mới nộp, lớn rồi tự giác đi mấy em!”
Thầy đi tới chỗ Tóc vàng, Tóc vàng nói, “Em không mang điện thoại ạ.”
Thầy Từ liếc chai nước khoáng ở góc bàn, “Dán phao vào nhãn chai nước chứ gì, trò bịp này mà dám đòi lừa được tôi? Vứt đi!”
Thầy đi một vòng thu được nào di động nào phao chép tay nào phao photo, rồi đến chỗ tôi.
Tôi không có gì để nộp cả.
Thầy Từ hất cằm chỉ vào hộp đồ, ra hiệu cho tôi tự giác bỏ đồ vào, tôi nói, “Em không có.”
Thầy không tin, kiểm tra kỹ càng mặt bàn cùng ngăn bàn của tôi, sau đó mới rời đi. Trước khi đi còn thì thầm gì đó với thầy giám thị, sau đấy thầy giám thị nhìn về phía tôi, chắc là dặn bảo chú ý tôi xem có gì mờ ám không.
Lúc thi toán, Triệu Giai Ni ngoảnh lại trợn mắt ngoác mồm, “Vãi l*n, học sinh giỏi thật à?”
“Trật tự, đừng có quay ngang quay ngửa.” Thầy giám thị bước tới đứng sau lưng tôi một lúc lâu.
Môn thi cuối cùng, Triệu Giai Ni lại nói với tôi, “Hey Đoàn Tinh Ngôn, add wechat nhé?”