TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc Tác Tây ôm chặt San Hô Thảo vừa hái được vào ngực, bảo vệ như sinh mệnh, nước mắt nước mũi giàn giụa chạy về nhà đã là 5 giờ chiều.
Cậu ta chứng kiến Mục Tinh Thần rơi xuống vực, trơ mắt mà nhìn Mục Tinh Thần cùng tên đánh lén đê tiện kia cùng nhau đồng quy vu tận.
Cậu ta là một kẻ nhu nhược, cậu ta vừa không dám vật lộn với dị thú, cũng không dám đối đầu với thợ săn dị thú. Cho dù Mục Tinh Thần cứu cậu ta một mạng, cậu ta thậm chí còn không dám xuống đáy vực cõng thi thể cô trở về.
Cậu ta giống tên hèn nhát, chạy thoát khỏi hẻm núi Tinh Hồng, gom đủ dũng khí cũng chỉ có thể báo lại tin Mục Tinh Thần đã chết cho người anh trai ốm yếu, què chân mắt mù, vai không thể gánh tay không thể nâng kia.
Tác Tây gõ cửa nhà họ Mục.
Lúc Mục Xuyên ra mở cửa, ngoài miệng còn giữ lại vết son môi đỏ rực Mục Tinh Thần vụng về bôi lên, trông có vẻ lẳng lơ nhưng lại buồn cười. Trong phòng có mùi hương toát ra, là bữa tối Mục Xuyên đã nấu xong, đang đợi Mục Tinh Thần về nhà ăn cơm.
Nhưng Mục Xuyên chú định là không đợi được, nước mắt Tác Tây rơi xuống, "Anh Mục Xuyên... Tinh Thần... cô ấy, cô ấy đã xảy ra chuyện!"
Biểu cảm trên mặt Mục Xuyên lập tức thay đổi, tiếng nói khàn vô cùng, "Cái gì?"
Tác Tây kể lại việc đã trải qua, cậu ta thậm chí không dám nhìn anh. Nội tâm cậu ta bị dày vò. Thân thể Mục Xuyên lung lay, Tác Tây hoảng loạn tiến lên đỡ lấy, "Anh Mục Xuyên!"
Sắc mặt Mục Xuyên trắng bệch như quỷ, đẩy Tác Tây ra, nắm chặt quải trượng, đi nhanh ra phía ngoài cửa.
Tác Tây chưa từng thấy bộ dáng vội vàng như vậy của Mục Xuyên. Có lẽ là bởi vì mắt và chân cẳng không tốt, ngày thường anh đi đường đều chậm rì rì, không nhanh không vội. Thậm chí những lúc có Mục Tinh Thần bên người, anh còn chơi xấu nói không đi nổi, muốn Mục Tinh Thần cõng anh.
Hóa ra Mục Xuyên cũng có thể đi nhanh như vậy, nhưng anh muốn đi đâu chứ?
"Anh Mục Xuyên anh muốn đi tìm Tinh Thần sao?" Tác Tây chạy vội đuổi theo ngăn lại Mục Xuyên, hoảng sợ nói: "Anh không thể đi!"
"Dưới đáy hẻm núi Tinh Hồng toàn là dị thú và thợ săn giết người không chớp mắt, người thường đi không có đường sống! Huống chi là cho dù anh đi, có lẽ Tinh Thần đã sớm bị dị thú... cho dù anh có đi cũng sẽ chết oan chết uổng thôi!"
Trình độ nguy hiểm vào ban đêm tại hẻm núi Tinh Hồng cao gấp mấy lần ban ngày. Thông thường thợ săn dị thú cũng đều đi săn vào ban ngày, cho dù là đội thợ săn đứng đầu cũng sẽ không lựa chọn vào hẻm Tinh Hồng lúc ban đêm.
Ánh mắt Mục Xuyên không hề động, đẩy Tác Tây ra, đi nhanh về phía hẻm Tinh Hồng. Tác Tây trơ mắt nhìn Mục Xuyên chống quải trượng, khập khiễng mà biến mất ở lối vào hẻm núi.
-
Đất đai dưới đáy hẻm Tinh Hồng bị máu tươi thấm ướt hàng năm, thu thể thối rữa, phần chân tay còn lại của nhân loại, dị thú rơi rớt khắp nơi. Thi cốt không người xử lý hóa thành chất dinh dưỡng, tẩm bổ ra cỏ cây che kín toàn bộ hẻm núi.
Ngoại trừ Tinh Vân Thảo có năng lực sinh sản mạnh mẽ nhất khắp mấy tinh hệ lớn, số lượng cỏ ma là nhiều nhất. Đám cỏ ma muốn mọc lên cần rất nhiều máu tươi tưới, khi hoa cỏ ma diễm lệ nở rộ sẽ phóng ra một loại mùi hương quyến rũ tinh thần. Trong mùi hương mang theo ước số hưng phấn, mang đến càng nhiều giết chóc để thỏa mãn khát vọng với máu tươi của cỏ ma.
Sâu trong hẻm núi Tinh Hồng, từng tảng cỏ ma và Tinh Vân Thảo mọc lẫn vào nhau, một thiếu nữ lẳng lặng nằm trong vũng máu. Sắc mặt tái nhợt và máu tươi bên môi hình thành đối lập rõ ràng, đã không còn sức sống.
Cỏ ma quanh đó ngửi được mùi máu tươi tanh ngọt, bộ rễ dưới nền đất lén lút mọc ra, mấp máy chậm rãi tới gần máu tươi, đang muốn hút lấy một ngụm máu tươi, đột nhiên, tay phải của thiếu nữ rõ ràng đã không còn sức sống bùng nổ một đợt ánh sáng màu đen.
Ánh sáng từ một đốm nho nhỏ, nhanh chóng lớn dần lên, mà cùng lúc đó, vũng máu dưới thân thiếu nữ hiện ra hình lốc xoáy. Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút bị hấp thu về trong cơ thể thiếu nữ.
Cỏ ma cảm thấy không thích hợp, rễ cây đang định co lại, đột nhiên, chùm sáng trong tay thiếu nữ chói lòa, như bị nổ mạnh mà nhanh chóng bùng lên. Dưới sự bao trùm của ánh sáng màu đen, hoa tươi héo tàn, cỏ xanh khô héo, dị thú ngã xuống kêu vang, nhân loại lâm vào hôn mê, tất cả vật còn sống xung quanh trong nháy mắt bị hút cạn sức sống.
Ánh sáng đen đang không ngừng lan ra, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn. Tất cả sinh mệnh bị chùm sáng màu đen bao phủ đều không thể chạy thoát kết quả bị rút cạn sức sống.
Nhưng mà không đủ, chùm sáng đen vẫn tiếp tục lan tràn.
Mục Xuyên đi vào hẻm núi đúng lúc thấy màn này.
Ánh sáng đen bao phủ. Nhưng nơi nhìn đến được, tất cả thực vật đều khô héo mà chết, tứ tung ngang dọc trên mặt đất là người và dị thú nằm la liệt, chỉ còn chút hô hấp mỏng manh.
Sắc mặt Mục Xuyên hơi biến đổi, chống quải trượng nhấc chân bước vào giữa ánh sáng đen. Trong chớp mắt bước chân vào chùm sáng, anh rõ ràng cảm nhận được sức sống trên người xói mòn. Chỉ là bởi một số nhân tố, tốc độ xói mòn cực chậm.
Mục Xuyên đi theo hướng tia sáng xuất hiện, bước vào chỗ sâu trong hẻm núi, đi không biết bao lâu, rốt cuộc thấy được nơi tia sáng phát ra, sắc mặt không khỏi hoàn toàn biến đổi.
Chỉ thấy thiếu nữ nằm trên mặt đất, quần áo đều bị máu tươi làm cho ướt sũng, mà ánh sáng màu đen kia đúng là đến từ bàn tay phải của thiếu nữ.
"Tinh Thần!" Khóe mắt Mục Xuyên như muốn nứt ra, chật vật lảo đảo nhào qua. Dùng bàn tay run rẩy ôm Mục Tinh Thần vào trong lòng ngực. Mà lúc này, Mục Xuyên sửng sốt, đột nhiên phát hiện, tuy rằng quần áo Mục Tinh Thần rách đến tung tóe, quần áo nhạt màu thậm chí bị máu tươi nhuộm thành màu nâu thẫm, nhưng trên mặt trên người Mục Tinh Thần lại không hề có một vết thương hay vết máu nào. Sắc mặt cô thậm chí hồng nhuận, thân nhiệt cũng ấm áp.
Tinh Thần không có việc gì... Sau khi phản ứng lại, Mục Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim vẫn còn đập bang bang, nghĩ mà sợ, tay không tự giác mà run nhè nhẹ. Anh gian nan ngồi quỳ xuống bên người thiếu nữ, ôm thật chặt lấy Mục Tinh Thần. Vuốt mạch đập của cô, trái tim đập quá nhanh của Mục Xuyên rốt cuộc dần dần bình ổn lại.
Lúc này anh mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía tay phải đang phát ra ánh sáng màu đen của Mục Tinh Thần. Anh cứ cảm thấy ánh sáng đen này mang lại cảm giác có chút quen thuộc, nhưng cụ thể lại không thể nói vì sao.
Mục Xuyên thử dùng tay chạm vào lòng bàn tay Mục Tinh Thần. Ngón tay mới vừa tới gần chỗ ánh sáng đậm nhất, lập tức biến thành màu đen, đau nhức vô cùng. Anh vội vàng thu tay, không dám đụng vào, chỉ cẩn thận nâng tay phải Mục Tinh Thần lên, móng tay bên này đã hoàn toàn biến thành màu đen. Chỗ phát sáng trong lòng bàn tay có thể mơ hồ nhìn đến một ít hoa văn màu đen, như là một vật tổ.
*Chú thích: Ở đây mình dùng từ vật tổ theo nghĩa "Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định."
Vật tổ này trông quen mắt thật sự, hình như là...
Không đợi Mục Xuyên nhớ tới, mí mắt Mục Tinh Thần giật giật, đôi mắt nửa mộng nửa tỉnh mở một chút, âm thanh suy yếu như ruồi muỗi, "Đau..."
Trái tim Mục Xuyên đều co rút. Mục Tinh Thần lớn như vậy, trước nay chưa từng kêu đau với anh. Mục Xuyên ôm chặt Mục Tinh Thần, khàn giọng trấn an, "Thần Thần đừng sợ, anh mang em về nhà."
Giọng Mục Tinh Thần suy yếu, "Anh..."
Mục Xuyên ghé sát lỗ tai, "Ơi?"
Bạn đang đọc bộ truyện Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế, truyện Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế , đọc truyện Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế full , Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế full , Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế chương mới