Cô lo sợ, run rẩy cúi xuống nhặt bộ đồ lên, cả người đều căng thẳng chỉ sợ anh sẽ tức giận mà đánh mình.
- Cô không biết cách mặc đồ? - Giọng nói của Zane cũng hiện rõ anh đang mất kiên nhẫn tới nhường nào.
Kaylin lập tức lắc đầu, sau đó liền đưa quần áo cho anh.
Cô ngoảnh đầu nhìn cả căn phòng, cuối cùng mới có chiếc bút ở kệ tủ.
Vậy là liền nhanh chân đi tới đó.
Ai ngờ cô đi nhanh quá còn ngã sấp mặt xuống.
Nhưng căn bản người đối diện không hề quan tâm.
Kaylin cũng rất nhanh mà đứng dậy để lấy bút.
Sau đó viết vài dòng chữ vào bàn tay nhỏ của mình rồi đưa cho Zane đọc: "Cháu biết mặc đồ.
Nhưng Ngài cần gì ạ?" Nhìn gương mặt ngây thơ đó, Zane cuối cùng cũng phát hỏa đến nỗi tơ máu hiện rõ ở tròng mắt.
Kaylin vì thế cũng bị dọa sợ một phen.
Bàn tay giơ ra cho anh đọc cũng run rẩy mà thu về.
Bây giờ cô không biết làm sao cho anh hài lòng được.
Tính cách của anh làm cô cứ phải sử dụng hết tất cả các nơ-ron thần kinh để hiểu được ý anh nói.
Đến cuối cùng cố lại cúi đầu xuống đề viết: "Ngài muốn cháu mặc áo giúp Ngài sao?" Lần này Zane không nói, nhưng ánh mắt anh thì đã cho Kaylin câu trả lời.
Chỉ là sau khi tiếp nhận đáp án đó, cô vẫn chưa dám làm hành động tiếp theo.
Cô chưa mặc quần áo cho người khác, đặc biệt là người khác giới thì lại càng chưa mặc.
Cô không được đi học, nhưng những thứ căn bản của xã hội thì cô đã được Anselm dạy kĩ lưỡng.
Chính vì thế nên cô vẫn lưỡng lự trong việc có mặc áo cho Zane hay không.
Nhưng Zane liền bước tới gần Kaylin hơn, điều này cho cô biết rằng anh chắc chắn không muốn chờ thêm nữa.
Kaylin nuốt khan, cô cuối cùng phải quyết định mặc áo cho Zane.
Đưa tay tới cỡ cúc áo sơ mi rồi luồn vào từng tay giúp anh một.
Nhưng bản thân anh quá cao, cô còn chưa tới nổi ức của anh nữa.
Chỉ có thể đứng lên giường, sau đó mới kéo được cổ áo lên cao.
Đứng đó đóng cúc xong, Kaylin mới bước xuống khỏi giường.
Chỉ là vấn đề nan giải chính là chiếc quần.
Cô vẫn chưa dám cởi bỏ khăn trắng để mặc cho anh.
- Cô còn 2 phút.
Zane nhìn đồng hồ trên tường mà thông báo cho Kaylin biết.
Chính vì điều này càng thúc giục Kaylin, khiến cô sợ hãi mà phải gấp rút mặc quần giúp anh.
Hít một hơi thật sâu, sau đó liền nhắm mắt mà cỏi bỏ khăn trắng.
Rồi còn ngồi thụp xuống nâng chân anh lên để cho vào ống quần.
Cả hai ống cô đều làm rất nhanh.
Sau đó liền nhắm mắt mà kéo cao quần lên.
Hai tay run rẩy mò khóa quần, thật sự không dám tưởng tượng nổi nếu cô động chạm vào thứ không nên động tới.
Nhưng thật may, cô chỉ chạm qua nó qua lớp vải nên không đáng sợ cho lắm.
Cũng tại vì nó căng cứng, cô không thể tránh khỏi việc chạm phải.
Công đoạn gian nan nhất cũng đã xong, hiện tại Kaylin chỉ sơ vin vào giúp Zane.
Xong xuôi tất cà, Zane còn không được một câu cảm ơn, liền gạt cô sang một bên để đi xuống dưới.
Kaylin đứng trong phòng lơ ngơ vài giây, sau đó liền nhặt khăn trắng rồi gấp gọn để trên mặt bàn.
Vội vàng đi xuống dưới để tránh việc Zane sẽ tức giận.
Đi xuống dưới tầng, phòng ăn đã đầy đủ ba người vệ sĩ hay xuất hiện bên cạnh Zane.
Cô cũng không dám đến gần, chỉ đứng trước cửa không dám ho he gì.
Cho tới khi mọi người ở đó ngồi xuống ăn cùng nhau, cô mới xoay người bước định đi ra phòng khách để ngồi.
Nhưng còn đang định đi ra thì Finnegan liền nói với lấy: - Kaylin, lại đây ăn sáng nhanh lên.
Một lời vừa nói ra khiến mọi người ở đấy đều cảm thấy Finnegan nói luỗng mồm nhiều quá rồi.
Nhưng lạ thay, Zane vẫn tuyệt nhiên không nói gì.
Chính vì thế nên Kaylin mới dám đi tới gần bàn ăn.
Cô nhìn Zane thật lâu, phải chắc chắn rằng anh cho phép thì cô mới dám kéo ghế để ngồi.
Trong bữa ăn, Kaylin vốn muốn mời những người trên bàn, nhưng vì cô không thể nói, nên cũng đành thôi.
Ngồi ăn chung với nhau, ngoài tiếng nhai thức ăn ra thì không có pha thêm bất cứ âm thanh gì khác.
Kaylin cũng không dám ho he gì, cô ăn rất ít nên đã ăn xong trước những người ở đây.
Chỉ có điều cô không dám đi xuống, vẫn ngồi im lặng ở bàn ăn để đợi mọi người ăn cơm xong.
Cho tới khi Zane buông bỏ dĩa xuống, khi này Davin mới dừng việc ăn uống rồi báo cáo cho anh: - Bên phía Abderrahim đã bắt được gián điệp đứng sau.
Thông tin hắn đưa ra cũng rất hữu ích cho bên phía ta.
Lão đại có cần trực tiếp tới đó hay không? - Việc này cậu toàn quyền xử lý.
Để ý tai mắt của lão Felix.
- Zane trầm giọng xuống để nói.
- Vâng.
Sau vài câu thoại thì mọi người cũng rời khỏi bàn ăn.
Kaylin đợi mọi người đi rồi thì mới thu dọn đồ ăn, dĩa...!để rửa.
Cứ nghĩ rằng đến một đất nước như này sẽ có điều gì tốt đẹp, nhưng có lẽ là do cô quá ngây thơ rồi.
Nơi đây thậm chí còn bắn nhau không khác gì bên Mỹ, đã vậy có những người dân mặt mày hằm hố nên càng đáng sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!