Tìm kiếm khoảng đất rộng để hạ cánh, Dashiell cuối cùng cũng tìm ra.
Liền thông báo ngay cho Finnegan đang ngồi gần đó: - Ở phía vùng biển Arabian, Mumbai có làng chài gần đó.
Ở đấy có khoảng đất trống, không rộng lắm nhưng có lẽ sẽ đủ thôi.
- Uh...! Finnegan chỉ ập ừ từ cổ họng của mình.
Anh đang tập trung cao độ với chiếc máy bay này.
Rõ ràng trước khi lên ngồi đã kiển tra rất kĩ, vậy mà giờ lại có chuyện.
Đúng thật là mấy tên đó cũng rất biết cách bày trò.
Và còn cả Zane nữa, anh vẫn đứng im từ nãy đến giờ để quan sát, nhưng thật chất anh đang khá khó chịu, những việc này không phải là xảy ra lần đầu, nhưng anh không hài lòng chính bởi việc người của anh vẫn lơ là.
Thấy Finnegan đang loay hoay, Zane liền gằn giọng để nhắc nhở: - Chú ý đường bay! - À, vâng.
- Finnegan gật đầu, sau đó liền tập trung cao độ hơn.
Bật hết chế độ thổi ngược, sau đó liền dùng phanh giữ chặt để hạ cánh.
Vì máy bay hạ cánh quá gấp, hơn nữa nơi để hạ cánh cũng khá hẹp nên rất khó.
Chiếc máy bay lệch hướng cho tới khi bánh xe hạ xuống lướt trên mặt đất còn khấp khểnh không vững vàng.
Từ đuôi máy bay phát ra tiếng nổ rất lớn.
Đây chắc chắn không phải sự cố, chắc chắn nếu không xuống máy bay sớm sẽ còn có chuyện xấu hơn nữa.
Kaylin ở trong phòng còn chẳng đứng vững nổi.
Cô ngã xuống, còn bị đổ người về tủ gần giường.
Lúc đứng dậy thì đầu còn có vết xước nhẹ.
Vội vàng đi ra bên ngoài để xem.
Thấy máy bay dừng lại nhưng tiếng nổ ngày càng đến gần mình thì Dashiell liền mở cửa để Zane đi xuống trước.
Vì không chuẩn bị trước nên không có cầu thang để đi xuống, Zane cũng không quan tâm lắm.
Còn đang định nhảy xuống thì Kaylin liền nắm lấy tay anh.
"Nhảy xuống sẽ bị ngã đau lắm ạ." - Kaylin đưa tay "nói chuyện" cùng với Zane.
Anh nhíu mày nhìn cô, đột nhiên lại hiểu được ngôn ngữ này của cô một cách lạ thường.
Tuy không dịch sát nghĩ lắm, nhưng anh có thể hiểu đại khái là cô sợ anh sẽ bị ngã xuống dưới.
Bỗng dưng lại muốn dọa con nhóc này một chút.
Đưa tay kéo lấy thân người Kaylin đến sát gần mình.
Zane giữ chặt làm Kaylin sợ hãi há hốc miệng nhìn anh.
Cho tới khi anh bước ra ngoài cửa, buông tay nhảy xuống dưới kia thì cô liền co người siết chặt tay áo của anh.
Mắt nhắm nghiền lại không dám nhìn xuống dưới.
Nghe thấy tiếng "bịch", Kaylin run run hé mắt ra để nhìn.
Ngay cả ở khóe mắt của cô cũng đọng lại nước.
Chỉ mới dọa một chút liền sợ đến vậy.
Nhưng lại khiến Zane thấy hứng thú.
Như thể cô là một món đồ chơi, hiện tại thì anh vẫn đang cảm thấy hứng thú nên sẽ không có ý định bỏ đi vậy.
Dashiell cùng với Finnegan đang định xuống thì dưới bụng máy bay phát lên tiếng kêu nhức óc.
Zane lập tức đứng ra xa khỏi chiếc máy bay, Kaylin bị anh nắm chặt tay kéo theo làm cô không chạy kịp mà bị kéo lết đi.
Một ánh sáng lớn phát ra, sau đó là tiếng nổ inh ỏi và nhức óc.
Tần số còn có thể khiến cả những loài sinh vật ở dưới biển cũng nghe thấy được.
Đến khi Zane dừng chân lại thì Kaylin mới được nghỉ.
Cô thở dốc, đôi mắt còn đỏ hoe mà nhìn gương mặt chưa gì đã bơ phờ cả ra.
Đến cuối mới bình tĩnh lại được.
Lúc này mới nhớ đến, Finnegan và Dashiell vẫn ở trên máy bay.
Kaylin vậy mà liền lo lắng quên mất người đứng bên cạnh mình là ai, liền nắm lấy tay anh để chỉ về hứng vừa nãy.
Nhưng Zane vẫn đứng im, tuyệt nhiên không di chuyển cũng như không nói gì.
Trong lúc còn nghĩ hai người họ gặp nguy thì cả hai lại xuất hiện một cách lành lặn.
Kaylin hơi bất ngờ, nhưng cô thấy may vì họ không sao.
- Lão đại, chuyện ở đây thuộc hạ sẽ xử lý.
Dashiell sẽ đưa hai người qua Myanmar ạ.
- Finnegan lên tiếng trước.
Zane cũng chỉ gật đầu sau đó cũng đi theo lối mòn mà vào ngôi làng gần ven biển đó.
Dashiell cũng đi ngay bên cạnh bọn họ.
Những người dân ở đây vì tiếng động lớn mà cũng ra xem.
Cảnh sát cũng nhanh chóng tới hiện trường.
Nhưng chỉ vài phút sau họ cũng rời đi ngay.
Xác máy bay cũng dần bị xóa sạch.
Tất cả vết tích cũng không để lại dù chỉ là một chút.
Đúng thật là có một điều đáng để học hỏi đó là dù làm chuyện gì thì người của Zane cũng sẽ xử lý nó một cách gọn gàng, dù có muốn đào lại dừng hạt bụi cũng khó mà tìm lại được.
Đây cũng là một trong những bài huấn luyện của Anthony, phải để cho danh tiếng trường tồn mãi mãi, dù có tai tiếng cũng trong nháy mắt liền biến mất chỉ như một cơn gió thoảng qua vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!