TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong lúc đánh nhau, hai thanh kiếm chạm vào nhau lúc có lúc không, bắn ra ánh lửa tán loạn đẹp mắt, song, ba người ngồi trong đình lại không nghe được bất kỳ tiếng binh khí chạm vào nhau nào, hết sức quỷ dị. Diệp Ly ngồi dựa vào cây cột trong lương đình, hai mắt khép hờ, cảm thụ được kình khí đang lưu động trong không khí hết sức chân thực, rốt cuộc từ từ tìm được kình khí rung động không dễ nhận ra nhưng lại thấy không gì sánh kịp, đó là sự rung động được tạp thành do nội lực chạm vào lẫn nhau trong lúc hai người giao thủ.
Trận chiến này, kéo dài suốt hai canh giờ. Nhưng trong ba người quan sát, dù ai cũng không thể thật sự thấy rõ ràng một chiêu nửa thức nào, lại vẫn không mất kiên nhẫn một chút nào. Đột nhiên, Diệp Ly cảm thấy có một trận chấn động trong không khí đánh mạnh vào đầu óc của mình thật nhanh, vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy hai thân ảnh một xanh một trắng lui về hai hướng riêng biệt.
“Đại ca!” Lãnh Lưu Nguyệt kêu khẽ một tiếng, phi thân ra ngoài, vươn tay đỡ thân thể đang lảo đảo muốn ngã của Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn buông tay Lãnh Lưu Nguyệt ra, khoát khoát tay ý bảo muội ấy không cần lo lắng, mới quay đầu lại cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Định Vương quả thật kỳ tài ngút trời, Bản tọa bội phục.” Mặc dù Mặc Tu Nghiêu vẫn còn đứng thẳng, nhưng sắc mặt của hắn cũng không tốt hơn Lăng Thiết Hàn, có điều, trong đôi mắt đều tràn đầy sự vui sướng, cười nói: “Tu vi của Lăng Các chủ vững vàng, Bản vương cũng bội phục. Hôm nay đánh một trận, Bản vương nhận được ích lợi không nhỏ, đa tạ Lăng Các chủ.”
Lăng Thiết Hàn cười sang sảng, nói: “Chúng ta cũng không cần nói những lời khách khí như vậy, có thể đánh một trận với Định Vương, Bản tọa cũng không uổng công đi chuyến này. Bản tọa cáo từ trước, không quấy rầy Định Vương và Vương phi nữa.”
“Lăng Các chủ đi thong thả.” Diệp Ly đi ra khỏi đình nghỉ mát nhẹ giọng nói. Đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn một chút, hao tổn thể lực quá mức, nội lực cũng bị hao tổn hết sức nghiêm trọng, còn có một chút nội thương nhẹ. Dưới loại tình huống cao thủ ngang nhau luận võ thế này thì đã xem như nhẹ rồi, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đưa mắt nhìn ba người Lăng Thiết Hàn xuống núi, Diệp Ly mới đỡ Mặc Tu Nghiêu vào đình nghỉ mát ngồi xuống, hỏi: “Bị thương như thế nào? Bây giờ có thể xuống núi không?”
Mặc Tu Nghiêu hơi bất đắc dĩ cười khổ: “Mấy năm này không chú ý luyện công, hình như ta bị thương nặng hơn Lăng Các chủ một chút.”
Nếu bàn về mức độ tu luyện chuyên cần, thì quả thật Mặc Tu Nghiêu không bằng Lăng Thiết Hàn. Không nói Tây Bắc có nhiều quân chính, dân vụ như vậy cần chính hắn hỏi tới, chính là thân phận Định Vương của hắn đã chắc chắn hắn không có cách nào dùng phần lớn thời gian vào võ công, tu vi. Mà Lăng Thiết Hàn, hằng năm có ít nhất nửa năm đóng cửa khổ tu. Nếu nói thành tựu hôm nay của Lăng Thiết Hàn có ba phần là thiên phú, bảy phần là khổ tu, thì Mặc Tu Nghiêu lại ngược lại, bảy phần là thiên phú, ba phần là khổ tu. Chỉ có điều, hôm nay xem ra, rốt cuộc chuyên cần tu luyện, thì căn cơ càng sâu hơn một chút. Mặc Tu Nghiêu không thể không thừa nhận, xem như mình sẽ không thua Lăng Thiết Hàn, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn nửa phần.
“Vốn cũng không phải người trên cùng một đường, hay Vương gia cũng tính làm người đứng đầu võ lâm?” Diệp Ly cũng không tính an ủi hắn, chỉ nói một cách thản nhiên. Võ công của Mặc Tu Nghiêu có cao tới đâu, thì chỗ mà hắn cần chuyên chú vẫn chính là Mặc gia quân, là dân sinh của Tây Bắc. Cho dù hắn trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, thì cũng không cách nào chỉ dựa vào một mình hắn mà quét ngang thiên hạ. Cố gắng tăng lên thực lực của bản thân là đúng, nhưng nếu vì tăng lên thực lực của riêng mình mà quên đại cục, thì chỉ có thể nói là đã bản mạt đảo trí (Bản: rễ cây, chỉ những sự việc quan trọng, căn bản; mạt: ngọn cây, chỉ những sự việc nhỏ, không đáng kể; cả cụm từ có ý là: không để ý đến những chuyện quan trọng, mà ngược lại, lại quan tâm đến những chuyện nhỏ, không quan trọng).
Vốn Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý quấn quýt trong chuyện này, cũng không có ý đòi trấn an gì ở trước mặt Diệp Ly. Nên nghe Diệp Ly nói như vậy thì tất nhiên cũng không để ý, cười nói: “Chỗ này cũng tốt, trở về trong thành thì ngược lại sẽ có người quấy rầy. Ta muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, A Ly chờ ta được không?” Diệp Ly gật đầu đồng ý, Mặc Tu Nghiêu cũng không nói gì nữa, mà liền ngồi xuống trong lương đình, nhắm mắt, bắt đầu vận hành nội lực trị thương cho chính mình.
Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống một lần này chính là ngồi suốt nửa ngày và một đêm, cũng không biết có phải vị Mộ Dung tiểu thư kia ở dưới chân núi không, mà cả ngày hôm nay cũng không có ai lên núi du ngoạn.
Diệp Ly cũng không quấy rầy Mặc Tu Nghiêu, buổi tối tùy tiện hái mấy quả dại hơi chín ở chỗ cách đình nghỉ mát không xa để ăn. Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời nhô lên khỏi biển mây từ phương Đông, thì rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu cũng mở mắt.
Đôi mắt mới vừa mở ra hiện lên một tia sáng lạnh, vốn sự lãnh đạm còn lộ ra bên ngoài hình như cũng nhiều thêm một tia dịu dàng. Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu, thì thấy cô gái đang dựa vào cây cột mà ngủ ở bên cạnh, trong mắt lại dâng lên nhu tình vô hạn. Mặc Tu Nghiêu vừa đứng lên, thì Diệp Ly liền mở mắt, “Khỏe chưa?”
“Vất vả cho A Ly rồi, có muốn ở đây thêm một lát không?” Mặc Tu Nghiêu ôm nàng ngồi lên người mình, nhẹ giọng nói. Diệp Ly lắc đầu, dựa vào lòng hắn một lát, rồi nói: “Vẫn nên xuống núi đi. Ta hơi đói, chàng cũng chưa ăn gì suốt một ngày, chắc cũng đói rồi.” Một đêm, hai đêm không nghỉ ngơi thì cũng không có gì đáng kể với bọn họ, huống chi nàng còn ngủ được nửa đêm, nhưng dưới tình huống không cần thiết, Diệp Ly vẫn không thích để mình đói. Mặc Tu Nghiêu ôm nàng thấp giọng cười nói: “Được, vậy thì xuống núi thôi.”
Chuyện Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly không về cả đêm cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhâm Kỳ Ninh cũng chú ý tới, nhưng chuyện của chính hắn cũng rất nhiều, nên tất nhiên cũng không rảnh để đến hỏi hành tung của hai người mà ngay cả thân phận, hắn còn chưa điều tra được. Cho nên, sáng sớm, sau khi cửa thành mở ra, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly bước chậm từ ngoài thành trở về khách sạn, cũng không khiến ai chú ý. Hai người ngồi trong đại sảnh của khách sạn gọi đồ ăn sáng, vừa dùng bữa vừa nghe mọi người thảo luận chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ở Chiêu Ninh tự.
Vị Mộ Dung tiểu thư kia xuất hiện ở Chiêu Ninh tự phô trương như vậy tất nhiên dẫn tới sự chú ý của vô số người. Nghe nói ở trước cửa chùa có một cơn gió nhẹ đột nhiên xuất hiện, thổi bay chiếc khăn mỏng che mặt của Mộ Dung tiểu thư, dung mạo dưới khăn che mặt của cô gái quốc sắc thiên hương tuyệt đại như thế nào, dẫn tới bao nhiêu hào kiệt giang hồ say mê như thế nào. Một Thánh Địa Phật Môn đang nghiêm trang, thanh tịnh lại có thêm vài phần kiều diễm.
Diệp Ly nghe thấy thú vị, liền nghiêng đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu: “Mộ Dung tiểu thư kia phong hoa tuyệt đại như thế thật không?” Nàng cũng đã gặp mặt vị Mộ Dung tiểu thư kia, mặc dù do có khăn che mạng nên chỉ thấy được một đôi mắt, nhưng Diệp Ly cảm thấy, ít nhất cặp mắt kia vẫn không bằng Tô Túy Điệp, Liễu quý phi, hay thậm chí là Dao Cơ. Một đôi mắt như vậy, Diệp Ly cảm thấy, cho dù Mộ Dung tiểu thư thật sự là một mỹ nhân, thì cũng tuyệt đối không đến mức phong hoa tuyệt đại.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Chỉ thường thôi.” Diệp Ly quay đầu nhìn, mỉm cười nói: “Ánh mắt của Vương gia thật cao.” Những cô gái có diễm danh lan xa trên thế gian này, thì gần như Mặc Tu Nghiêu đều đã gặp hết, cũng khó trách chướng mắt mỹ nhân như Mộ Dung tiểu thư. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười như có như không, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên ánh mắt của Bản vương cao, nếu không, sao có thể có được nương tử tốt như A Ly đây?” Diệp Ly bĩu môi, nàng là hắn chọn sao? Có điều, qua nhiều năm như vậy, Diệp Ly cũng hiểu, nếu năm đó Mặc Tu Nghiêu thật sự không muốn cưới nàng, thì còn nhiều, rất nhiều biện pháp để ngăn cản cửa hôn sự này, “Sao, còn muốn đa tạ Vương gia đã để mắt ư?”
“Nương tử đừng khách khí, vi phu cũng muốn đa tạ nương tử không chê.” Hai người bọn họ, ai cũng không phải đèn cạn dầu, nếu quyết tâm không muốn cửa hôn sự đó, thì đừng nói Mặc Cảnh Kỳ chỉ hôn, chính là Thiên Vương lão tử cũng không thể ép buộc bọn họ được.
“Mộ Dung gia này có ý gì?” Diệp Ly nhíu mày, thấp giọng hỏi. Vừa đúng lúc ở ngay cửa chùa bị gió thổi bay khăn che mặt, loại trùng hợp khó hiểu này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào. Người đã từng dùng khăn che mặt đều biết thứ này phải cần gió mạnh đến bao nhiêu thì mới bị thổi bay được.
Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Chọn rể sao… Trên đời này cũng không phải tất cả mọi người đều yêu tiền, lỡ như đến ngày hôm đó có ít người đến, vậy chẳng phải Mộ Dung gia thật sự mất mặt sao? Đến lúc đó, chắc chắn công tử quyền quý ra mặt tranh đoạt cũng cần mặt mũi.” Diệp Ly nhíu mày, hiện tại cả người Mặc Tu Nghiêu đều nhẹ nhàng không có chuyện gì, nên cũng không thích suy nghĩ đến vấn đề gì. Nhún vai, nàng cũng không thích nghĩ đến những vấn đề này, dù sao đã có Đại ca lo rồi, “Được rồi, chúng ta vẫn nên xem náo nhiệt thôi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu hài lòng, “Rốt cuộc nương tử đã hiểu rõ dụng tâm của vi phu rồi.”
Rất nhanh đã đến đại hội võ lâm được mọi người mong đợi, nơi tổ chức đại hội võ lâm là trên một mảnh đất trống rộng lớn có thể xây một quảng trường lớn nằm bên ngoài Mộ Dung thế gia.
Ngày đại hội diễn ra, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly khởi hành không sớm không muộn, lúc đến Mộ Dung thế gia thì tại nơi đó đã thấy toàn đầu người, người đông nghìn nghịt. Không chỉ có cao thủ giang hồ, vương tôn quyền quý, mà còn có cả bách tính của An thành rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.
Khiến Diệp Ly hơi kinh ngạc chính là, ngay cả Trấn Nam Vương và Mặc Cảnh Kỳ cũng đích thân tới. Trấn Nam Vương thì cũng thôi, lão ta vừa là người Tây Lăng lại vừa là một trong Tứ đại cao thủ, xuất hiện trên đại hội võ lâm thì tất nhiên cũng xem như danh chính ngôn thuận. Nhưng Mặc Cảnh Kỳ, đừng nói lúc làm Hoàng đế, ngay cả khi làm hoàng tử, cũng chưa từng rời khỏi Sở kinh. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của Mộ Dung gia còn lớn hơn cả mạng của chính hắn ta ư?
“Tu Nghiêu?” Thấy Mặc Cảnh Kỳ, phản ứng đầu tiên của Diệp Ly chính là quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu mỉm cười nói với nàng: “Không cần phải lo lắng, hiện tại ta sẽ không ra tay với hắn ta.” Nếu sáu năm trước đột nhiên nhìn thấy Mặc Cảnh Kỳ, thì rất có thể trong giây phút kích động, Mặc Tu Nghiêu sẽ không nhịn được mà giết Mặc Cảnh Kỳ ngay tại chỗ. Nhưng sáu năm sau, phần thù hận thấu xương lúc trước vẫn còn, nhưng kích động như vậy thì đã dần dần biến mất. Hắn sẽ không để cho Mặc Cảnh Kỳ chết một cách thoải mái như vậy, hắn muốn hắn ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới