TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thành Tây Biện Thành, bên ngoài cửa một phủ đệ bình thường, một nam tử tráng niên mặc quân trang gõ lên cánh cửa đại môn đang đóng chặt. Không lâu sau, bên trong liền có người tới mở cửa, một thiếu niên bộ dáng gã sai vặt nhô đầu ra, nhìn người tới không khỏi sửng sốt, hỏi: “Xin hỏi..vị tướng quân này người tìm ai?”
Lôi Đằng Phong chắp tay cười nói, “Tại hạ Lôi Đằng Phong, tới đây bái kiến Tĩnh Thiên tướng quân. Mong được gặp tướng quân.”
Không ngờ sắc mặt gã sai vặt kia trầm xuống, nói: “Cái gì mà Tĩnh Thiên tướng quân, nhà chúng ta không có người này. Tướng quân tìm lộn chỗ rồi.” Nói xong cũng không quản Lôi Đằng Phong phản ứng thế nào đã rụt đầu về, “rầm” một cái đóng cửa lại. Nhìn đại môn đóng rầm trước mặt, Lôi Đằng Phong bất đắc dĩ sờ mũi cười khổ. Phụ vương hắn và mấy vị tướng quân tích oán quá sâu, cũng vì phụ vương hắn bản thân là một đại danh tướng nên lúc đầu căn bản không cần nhờ đến năng lực của ba vị tướng quân, thậm chí, ba vị tướng quân ở trong triều còn là thứ cản trở thế lực của phụ vương hắn, lúc này đã cực kỳ đắc tội người ta rồi. Chu Diễn chẳng qua là đóng cửa không gặp mà chưa trực tiếp thả chó, Lôi Đằng Phong cảm thấy đây đã là may mắn lắm rồi.
Lôi Đằng Phong bị đối xử như vậy làm mấy tướng lãnh và người hầu đi sau lưng hắn không thể chấp nhận được. Bọn họ đều là người Trấn Nam Vương một tay bồi dưỡng cất nhắc. Bọn họ trung thành với Trấn Nam Vương còn hơn triều đình Tây Lăng. Tất nhiên bọn họ cũng đã nghe qua danh tiếng của ba đại danh tướng, nhưng mà ba vị này đều là mấy lão đầu sắp gần đất xa trời. Huống hồ, cho dù chiến tích lớn lao thì thế nào, còn không phải là bại tướng dưới tay Vương gia bọn họ sao? Ngang ngược cái gì chứ?
“Thế tử, để thuộc hạ phá cửa ra!.” Tướng lãnh sau lưng Lôi Đằng Phong nói.
Lôi Đằng Phong khoát tay một cái nói: “Tất cả lui ra, không được vô lễ!.”
Tiếp tục chờ ngoài cửa trong chốc lát, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Lôi Đằng Phong suy nghĩ một chút, ngưng khí vận công hướng bên trong cất cao giọng nói: “ Vãn bối Trấn Nam Vương phủ Lôi Đằng Phong xin cầu kiến Chu lão tướng quân!.”
Trong Chu phủ, hai lão nhân đầu bạc ngồi trong đại sảnh đang giằng co trên bàn cờ. Giọng nói của Lôi Đằng Phong ẩn chứa nội lực tất nhiên truyền vào tai bọn họ không chút trở ngại. Trong đó, lão nhân mặc trường bào lam đậm thêu hoa văn chữ phúc cười híp mắt vuốt râu, nhìn qua không giống như một tướng quân chinh chiến sa trường mà giống như một tiên ông mặt mày hiền hậu, “Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo một đời, nhưng con trai hắn..chỉ sợ là kém một chút.”
Một lão nhân khác thân hình gầy gò hai mắt trầm tĩnh hữu thần mặc một kiện quần áo vải thô màu trắng, nếu không phải đôi mắt kia thì thoạt nhìn càng giống một lão phu nơi sơn dã, “Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, nhưng nếu người làm cha quá mức lợi hại thì làm con trai sẽ rất khó không bị phong mang của phụ thân che lấp. Có mấy người có thể giống như vị kia của Định Vương phủ chứ? Huống hồ, nếu không phải năm đó Mặc Lưu Danh, Mặc Tu Văn trong vài năm ngắn ngủi lần lượt qua đời, Định Vương phủ gặp đả kích lớn thì Mặc Tu Nghiêu chưa chắc đã có thể có được tài năng như ngày hôm nay, cùng lắm chỉ là mọt viên danh tướng mà thôi.” Mà hiện nay phong thái và danh vọng của Định Vương đã vượt xa phụ thân hắn, thậm chí là tất cả tổ tiên dưới thời Mặc Lãm Vân.
Lão nhân áo lam thở dài nói: “Nói không sai, bảo kiếm từ ma luyện mà ra, hàn mai trong tuyết càng thơm hương. Nhi tử của Lôi Chấn Đình, nói cho cùng thì vẫn thiếu kinh nghiệm.”
Lão nhân áo trắng cười nói: “Tiểu tử này…lại khoan dung hơn Lôi Chấn Đình.” Mấy thập niên này, không chỉ có Đại Sở và Định Quốc Vương phủ mới bị đả kích. Lúc Tuyên Văn Đế băng hà, Lôi Chấn Đình cầm quyền, sau đó không kiêng nể loại bỏ phe đối lập, giết hoặc lưu đày một nhóm lớn các danh thần danh tướng. Nếu như Tuyên Văn Đế có thể sống thêm hai mươi năm thì Tây Lăng hôm nay tuyệt đối sẽ là một cục diện hoàn toàn khác. Chỉ tiếc Tuyên Văn Đế một đời anh danh nhưng lại chọn một nhi tử trời sinh tính tình hèn yếu lên làm hoàng đế. Quan trọng hơn là, ông còn để lại một Lôi Chấn Đình mọi mặt đều mạnh hơn nhi tử hoàng đế của ông. Như vậy thì Tây Lăng sao có thể không loạn?
“ Khoan dung sao?” Lão nhân áo lam ném con cờ xuống nhàn nhạt nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể cho thấy hắn là một người thức thời mà thôi. Chỉ bằng một người thiếu kinh nghiệm, chưa có mấy lần ra chiến trường như hắn mà nói, thì muốn ngăn được Mặc Tu Nghiêu chính là suy nghĩ hão huyền mà thôi.”
Nói đến đây, hai vị lão nhân có chút trầm mặc. Bọn họ đã rời chiến trường hơn hai mươi năm, đều đã già rồi. Đừng nói là Lôi Đằng Phong mà ngay cả bọn họ có thể ngăn được bước chân Mặc gia quân hay không cũng là điều khó nói.
“Mặc Lưu Danh không chỉ có một nhi tử giỏi mà còn có một cô con dâu tốt. Nghe nói lần này vị Định Vương phi kia cũng theo quân xuất chinh phải không?”. Lão nhân áo lam đùa giỡn nói. Đối với vị Định Vương phi đã từng đánh bại Lôi Chấn Đình, hai vị lão tướng quân cửu kinh sa tràng ( ý nói nhiều kinh nghiệm) đều không xem nhẹ. Một nữ tử trong tình huống không có ưu thế về binh lực nhưng lại có thể đánh bại thậm chí có thể nói là gần như tiêu diệt hết địch thủ thì tuyệt đối không phải là đối tượng có thể khinh thường.
“ Nói không chừng lần này chúng ta có thể gặp vị hồng nhan nữ tử này rồi.”
“Chu tướng quân! Biện thành sắp gặp nguy nan, cầu xin tướng quân nể mặt an nguy Tây Lăng mà bỏ đi thành kiến cho ta gặp mặt.” Bên ngoài tiếp tục truyền đến tiếng nói của Lôi Đằng Phong.
Lão nhân áo lam, Tĩnh Thiên tướng quân Chu Diễm không khỏi cười một tiếng nói: “Còn tưởng là tiểu tử này vẫn giữ được bình tĩnh.”
Long Dương cũng cười một tiếng, “ Ngươi không gặp hắn chỉ sợ hắn sẽ không đi, huống hồ…Chẳng lẽ chúng ta thật sự có thể ngồi nhìn Biện Thành bị phá mà không làm gì sao?”
“Được rồi, mời hắn vào đi.”
Lôi Đằng Phong để người của hắn ở bên ngoài, một thân một mình theo gã sai vặt đi vào Chu phủ. Hắn tin tưởng cho dù Chu Diễm và phụ vương hắn oán thù có sâu đến đâu đi nữa thì lúc này ông ấy cũng không ra tay với mình. Mà mình một thân một mình đi vào, cũng biểu hiện thành ý đối với lão tướng quân.
Bước vào đại sảnh, liền thấy hai lão nhân tóc trắng đang uống trà. Trong lòng Lôi Đằng Phong cả kinh, năm đó ba vị tướng quân bị tước binh quyền hắn mới chỉ có mười tuổi, nhưng người trong Hoàng thất từ nhỏ đã lanh lẹ, đối với mấy vị tướng quân này vẫn có chút ấn tượng.
“Vãn bối Lôi Đằng Phong ra mắt Chu tướng quân, Long tướng quân.”
Long Dương cười mà như không cười nhìn hắn nói: “Không dám nhận, ngươi là Thế tử Trấn Nam Vương Duệ Quân Vương, còn chúng ta chỉ là thảo dân hương dã, không đảm đương nổi một câu xưng tướng quân của thế tử.” Lôi Đằng Phong có chút bất đắc dĩ cười khổ, ngẩng đầu nhìn Long Dương chân thành nói: “ Ân oán đã qua, Đằng Phong thân là vãn bối không dám nhiều lời, chẳng qua là hiện nay Mặc gia quân xâm phạm biên giới, vây khốn Biện thành, Tây Lăng đang đối mặt với nguy cơ trước mắt, kính xin hai vị tướng quân nể mặt Hoàng tổ phụ mà chỉ điểm vãn bối một phần.”
“Nể mặt tiên hoàng?” Long Dương cười lạnh một tiếng, “Năm đó thời điểm Lôi Chấn Đình loại bỏ phe đối lập sao không thấy nể mặt tiêng hoàng? Phong Ngạo đến nay tung tích không rõ, năm đó Lôi Chấn Đình sao lại không nghĩ qua những người đó đều là trụ cột của Tây Lăng, là thần tử của tiên hoàng.”
Lôi Đằng Phong lỡ lời, đối với lời chất vất của Long Dương hắn không có cách nào cãi lại. Lập trường mỗi người bất đồng, cho dù Lôi Đằng Phong không hoàn toàn đồng ý với cách làm của phụ vương hắn nhưng hắn không thể không thừa nhận những thủ đoạn lôi đình kia là tuyệt đối cần thiết cho sự phát triển của Trấn Nam Vương phủ. Nếu như không gạt bỏ những thần tử tận tâm trung thành với Tiên hoàng và đương kim hoàng bá phụ thì Trấn Nam Vương phủ chắc chắn sẽ không có uy thế như ngày nay. Nhưng trong mắt những cựu thần này, động tác của phụ vương chính là loạn chính gây họa cho đất nước. Điều duy nhất có thể nói là Tây Lăng mấy năm nay trong tay phụ vương vẫn cường thịnh như cũ, nếu không, chỉ sợ không cần Mặc gia quân xâm chiếm mà những cựu thần kia cũng hợp lại tấn công.
Bất đắc dĩ cười khổ, “ Hiện nay Biện thành gặp nguy trước mắt, kính xin hai vị lão tướng quân xuất thủ tương trợ.”
Chu Diễm không nói gì, Long Dương cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Nhưng Lôi Đằng Phong cũng hiểu được bọn họ đây là đáp ứng, trong lòng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, quả nhiên Mặc gia quân công thành không thuận lợi như vài ngày trước đó, binh lính thủ thành Tây Lăng giống như đột nhiên hồi thần vậy. Đối mặt với Mặc gia quân đằng đằng sát khí cũng không còn hốt hoảng và sợ hãi như lúc đầu nữa, trên cổng thành phòng ngự nghiêm mật, cả Biện thành giống như thùng sắt kiên cố không thể phá vỡ. Công thành kéo dài suốt buổi sáng, nhưng phòng ngự trong Biện thành vẫn không buông lỏng chút nào, điều này không thể nghi ngờ khiến cho tướng lãnh Mặc gia quân vẫn thuận lợi từ ngày xuất chinh dần cảm nhận một tia nóng nảy, mà hết lần này tới lần khác, Vương gia và Vương phi của bọn họ lại không xuất hiện trên trận tiền. Cho đền gần cuối buổi chiều, Mặc gia quân không tiếp tục tấn công mà bắt đầu thu binh.
Trong đại trướng, Mặc Tu Nghiêu tâm tình rất tốt nhìn các tướng lĩnh mặt xám mày tro chán nản phía dưới, không có chút nào vì chiến sự bất lợi mà không vui hay tức giận, “Chư vị tướng quân thấy thế nào? Trận hôm nay đánh có tốt không?”
Mấy tiểu tướng trẻ tuổi không nhịn được đỏ mặt, hôm qua chính bọn họ kêu gào nhiều nhất. Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không cần ngại ngùng, Bản vương sẽ không trách các ngươi. Nếu để cho mấy người các ngươi ỷ vào trẻ tuổi không đánh thắng mấy trận mà dễ dàng dẹp xong Biện thành thì Long Dương và Chu Diễm cũng không được xưng là Tây Lăng ba đại danh tướng. Mặc dù hiện tại bọn họ đã lớn tuổi nhưng mà nên nhớ gừng càng già càng cay.”
Mấy tiểu tướng trẻ tuổi nhìn nhau, rồi đẩy một người ra bẩm báo nói: “ Khởi bẩm vương gia, Biện thành khác hẳn với mấy tòa thành chúng ta tấn công trước đó. Không chỉ có tường thành chắc chắn, dễ thủ khó công mà ngay cả lính phòng ngự cũng hoàn toàn khác với lính phòng ngự trước đó. Những quân coi giữ Biện thành này hiển nhiên càng thêm dũng mãnh và bình tĩnh. Lúc trước là bọn thuộc hạ khinh địch, đây mới là thực lực chân chính của binh mã Tây Lăng.”
Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu, “Hiểu là tốt rồi. Không cần phải gấp…Cho các ngươi thêm ba ngày. Mở ra cửa thành Biện thành, có làm được hay không?”
Mấy tiểu tướng do dự, bọn họ đều là tướng lãnh trẻ tuổi được Mặc gia quân tỉ mỉ bồi dưỡng. Mặc dù kinh nghiệm lâm chiến không nhiều nhưng một khi đã không còn tự cho mình là cao thì họ đã thấy được vị trí và năng lực của mình. Cho nên, Vương gia có thể phó thác trọng trách cho bọn họ, bọn họ tự nhiên rất cao hứng nhưng hiện tại, để cho bọn họ một lời chắc chắn khẳng định trong vòng ba ngày có thể đánh hạ biện thành thì bọn họ vẫn có chút chần chờ.
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, “Thế nào? Hôm qua còn nhao nhao nói muốn đạp đổ Biện thành mà hôm nay mới đánh một trận đã hù dọa lá gan các ngươi rồi?”
“Không có! Chúng mạt tướng có thể!.” Các tướng lĩnh trẻ tuổi đỏ mặt lớn tiếng lên tiếng.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!.”
Mặc Tu Nghiêu buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, hài lòng gật đầu cười nói: “Rất tốt…ba ngày sau..Bản vương muốn thấy cửa thành Biện thành mở ra, Mặc khác,…chuyện công thành liền giao cho các ngươi. Lữ tướng quân bọn họ có chuyện quan trọng khác…đã không còn trong quân doanh nữa rồi.” Mọi người sững sờ, lúc này mới phát hiện những tướng lãnh tương đối lớn tuổi có kinh nghiệm đều không có ở đây, lúc này đứng trong đại trướng cơ hồ đều này những người trẻ tuổi dưới ba mươi. Chuyện này là sao? Bọn họ ngay cả tìm người thỉnh giáo cũng không được rồi.
Đợi đến lúc những tiểu tướng đã hồn vía lên mây này lui ra, Diệp Ly ngồi đọc sách một bên mới ngẩng đầu lên hỏi, “ Mấy người trẻ tuổi này liệu có ổn không?”
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới