TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đông Phương Huệ tức đến nổ phổi chạy tới dịch quán nơi Mặc Cảnh Lê trú ngụ, nhưng không nhìn thấy Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U. Sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi, ra khỏi dịch quán lại đi Đông Phương phủ, lần này thực sự không vồ hụt. Chỉ tiếc vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng khiến cho Đông Phương Huệ gần như thổ huyết.
Trong phòng Đông Phương U, vừa vào cửa liền nhìn thấy quần áo rải rác ngổn ngang trên đất. Đông Phương Huệ sa sầm mặt mũi, vẫy lui đám tùy tùng đi theo sau lưng, bước vào. Quả nhiên thấy trên giường một đôi nam nữ đang nằm dán vào nhau, sắc mặt nữ tử kia ửng đỏ hai con mắt khép hờ hiển nhiên còn đang trong giấc ngủ say. Đã vậy gian phòng phiêu tán mùi xạ hương nồng đậm nhắc nhở Đông Phương Huệ nơi đây vừa xảy ra chuyện gì.
“Mặc Cảnh Lê!” Đông Phương Huệ nghiến răng.
Đông Phương Huệ vừa tiến vào, Mặc Cảnh Lê liền mở mắt ra. Nhìn thấy Đông Phương Huệ có thần sắc như vậy trái lại cũng không sợ, ngồi dậy bình tĩnh nói: “Đông Phương phu nhân , có thể mời bà đi ra ngoài một chút trước hay không?” Đông Phương Huệ mặt lạnh như sương, vung tay áo căm hận nói: “Lê Vương tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý!” Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Đông Phương U cũng dần dần tỉnh lại, đối diện thần sắc tức giận của sư phụ không khỏi sửng sốt một chút, mới phát hiện mình nằm ở trong lồng ngực Mặc Cảnh Lê, không khỏi hét rầm lên. Đông Phương Huệ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Con còn không biết xấu hổ mà kêu lên? ! Sửa soạn xong lập tức đi ra cho ta!” Nói xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Đông Phương U nhất thời bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho sợ đến mức hoàn toàn ngây người. Trong đầu rối loạn nặng nề nên nàng căn bản không nhớ ra chuyện sau khi nàng dùng bí thuật mê hoặc Từ Thanh Trần thất bại, thế nhưng chỉ nhìn tình hình trước mắt nàng cũng có thể biết trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
“Mặc Cảnh Lê, ngươi thật to gan, ta muốn giết ngươi!” Đông Phương U lớn tiếng kêu lên. Cũng mặc kệ hai người còn đang nằm ở trên giường, vung chưởng hòng vỗ lên đầu Mặc Cảnh Lê. Võ công của Mặc Cảnh Lê kém hơn Đông Phương U một chút, thế nhưng Đông Phương U bị nội thương chưa lành, lại vừa trải qua tình hình như vậy, đang lúc vô lực. Mặc Cảnh Lê nhấc tay liền chụp được cổ tay của nàng, giam nàng thật chặt trong lồng ngực.
“Mặc Cảnh Lê! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!” Đông Phương U tức giận đỏ mắt, nàng thực sự không nghĩ ra, kế hoạch của mình đang rất tốt đẹp vì sao lại biến thành tình trạng này. Không chỉ mê hoặc Từ Thanh Trần thất bại, còn bị Mặc Cảnh Lê thừa lúc vắng mà vào chiếm tiện nghi. Nàng cũng biết, từ nay về sau nàng triệt để mất đi cơ hội khiến cho Từ Thanh Trần tiếp nhận nàng. Từ gia trăm năm thư hương môn đệ, Từ Thanh Trần công tử đệ nhất thiên hạ sao có thể cưới một nữ tử đã tàn hoa bại liễu? Chỉ cần nghĩ đến đây, Đông Phương U đã không nhịn được muốn Mặc Cảnh Lê tẩm da ăn thịt, chém thành muôn mảnh!
Mặc Cảnh Lê gắt gao giữ chặt hai tay Đông Phương U, không vui nói: “Ầm ĩ đủ rồi sao?” Ban đầu hắn cũng dự định đối xử thật tốt với Đông Phương U, dù sao thân phận và năng lực của Đông Phương U đều rất tốt, quan trọng hơn chính là có được nàng đại biểu cho việc có được núi Thương Mang ủng hộ. Chỉ cần Đông Phương U ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt. Lại không nghĩ rằng nữ nhân này vừa tỉnh lại nhìn thấy hắn liền đòi đánh đòi giết, tức giận chửi mắng không ngừng. Nữ nhân này lẽ nào đã quên nàng đã là nữ nhân của hắn sao? Dù thế nào đi nữa gây ầm ĩ thì có ích lợi gì?
“Hiện tại còn ầm ĩ? Lúc trước nàng tự dán sát vào người Bản vương cơ đấy.” Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, nói mỉa.
Những hình ảnh vỡ vụn xuất hiện trong đầu khiến sắc mặt Đông Phương U lúng túng đến cực điểm, nghe Mặc Cảnh Lê nói vậy, càng thêm tức giận đến run người. Mặc Cảnh Lê cũng không nói sai, mới đầu chính là nàng chủ động kề sát vào người Mặc Cảnh Lê, cho dù cũng không phải ý nguyện chân thực của bản thân nàng, thế nhưng đã không có cách nào thay đổi sự thực này.
Thấy nàng không làm ầm ĩ nữa, lúc này Mặc Cảnh Lê mới thả nàng ra đứng dậy xuống giường, với lấy quần áo để ở một bên thong dong mặc vào. Lại cúi người nhìn Đông Phương U nói: “Việc đã đến nước này, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, Bản vương sẽ đối xử thật tốt với nàng. Còn công tử Thanh Trần mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm. . . Hắn biết rõ nàng bị nội thương phản phệ thì sẽ giống như trúng phải mị dược, chẳng phải hắn cũng không chút do dự ném nàng ra ngoài đó sao? Chẳng lẽ nàng còn nhớ mãi hắn?”
“Bốp!” Đông Phương U tàn nhẫn tát một phát lên mặt Mặc Cảnh Lê, “Khốn nạn!”
Mặc Cảnh Lê lạnh mắt, nhưng rất nhanh đã ép lửa giận xuống dưới. Đứng dậy nhìn nàng nói: “Nếu tỉnh rồi thì mau đứng dậy đi. Sư phụ của nàng còn đang chờ ở bên ngoài.”
“Ta sẽ không gả cho ngươi!” Đông Phương U oán hận nhìn theo hắn, nghiến răng nói.
Mặc Cảnh Lê không để ý lắm, “Hiện tại, ngoại trừ ta còn có ai dám muốn nàng?”
Bên ngoài, trong đại sảnh Đông Phương phủ. Đông Phương Huệ đã sớm cho đám người hầu hạ lui ra ngoài, một thân một mình ngồi ngưng mày suy tư. Trên dung nhan vẫn còn phong vận toàn là ác ý. Từ gia này ra tay thực sự là quá ác, cũng thật sự chặt đứt một tia kỳ vọng cuối cùng của Đông Phương Huệ đối với Định Vương phủ và Từ gia. Tuy rằng Từ Thanh Trần nói thật hay như thể chuyện này không ai ngờ đến, thế nhưng Đông Phương Huệ sẽ không tin tưởng mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy. Đông Phương U thi thuật thất bại, nội thương phản phệ. Từ Thanh Trần bảo người ta đưa nàng trở lại nhưng vừa vặn lại gặp phải Mặc Cảnh Lê, sau đó Mặc Cảnh Lê thuận lý thành chương trở thành người chữa thương cho Đông Phương U. Tất cả thoạt nhìn bình thường, thế nhưng qua mấy chục năm chấp chưởng núi Thương Mang, sự nhạy cảm và trực giác đều nói cho bà biết, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Kỳ thực sau khi Đông Phương Huệ âm thầm gạt bỏ Nhậm Kỳ Ninh, núi Thương Mang cũng không còn lại nhiều sự lựa chọn. Hoặc tất cả mọi người trở về núi Thương Mang ở ẩn không ra, hoặc cũng chỉ có thể lựa chọn Mặc Cảnh Lê. Nhưng tự mình lựa chọn, với bị ép phải lựa chọn là hai loại cảm giác và kết quả hoàn toàn khác nhau. Đó là cảm giác bị người mưu hại và bị cưỡng bức, không chỉ khiến cho Đông Phương Huệ hận đồ nhi không biết đúng mực và Mặc Cảnh Lê thừa dịp sơ hở mà lẻn vào. Thậm chí càng hận Từ Thanh Trần vô tình tính kế Đông Phương U, nghĩ sâu hơn một chút, đây là Định Vương phủ ghét bỏ và coi thường núi Thương Mang.
“Phu nhân, Định Vương phi và Từ Nhị Thiếu phu nhân tới chơi.” Người hầu ngoài cửa vội vã đi vào bẩm báo. Đông Phương Huệ cau mày, Diệp Ly chọn lúc này đến bái phỏng, không khỏi quá khéo đi. Suy nghĩ một chút, Đông Phương Huệ hỏi: “Định Vương phi có nói là tới vì chuyện gì không?” Người hầu nói: “Định Vương phi nói nghe nói ngọc thể Đông Phương cô nương không thuận, đặc biệt đi cùng Nhị Thiếu phu nhân Từ gia tới thăm.”
Vào lúc này Đông Phương Huệ cũng không muốn tiếp Diệp Ly, thế nhưng người đi cùng Diệp Ly lại là Nhị Thiếu phu nhân của Từ gia, điều này làm cho Đông Phương Huệ không thể không hoài nghi Diệp Ly đã chân tướng sự việc. Trầm mặc chốc lát, mới hơi suy bại thở dài nói: “Việc đã đến nước này, thôi. . . Mời Định Vương phi vào đi.”
Không lâu sau Diệp Ly và Tần Tranh đã dắt tay đi vào, nhìn sắc mặt Đông Phương Huệ không vui vẻ gì, Diệp Ly coi như không nhìn thấy, lại cười nói: “Diệp Ly mạo muội tới chơi, kính mong Đông Phương phu nhân thứ tội.” Đông Phương Huệ hơi hơi dừng ánh mắt ở trên người Tần Tranh một chút, mới nói: “Vương phi nói quá lời, Vương phi cùng Nhị Thiếu phu nhân có thể đại giá quang lâm, tệ phủ có thể nói là rồng đến nhà tôm.”
Tần Tranh biết chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ nghe Từ đại phu nhân nói vài câu về hành vi của Đông Phương U thôi. Hơn nữa khoảng thời gian này chuyện Đông Phương U dây dưa với Từ Thanh Trần Tần Tranh cũng có nghe thấy, dù vậy nàng cũng không ngờ Đông Phương U lại có lá gan xông vào Từ phủ mưu đồ gây rối Thanh Trần. Cho dù bình thường Tần Tranh thường hay tiếp xúc với những nữ tử khác thường như Diệp Ly hay Mộ Dung Đình, cũng đã từng nghe nói không ít chuyện kỳ lạ đặc sắc, thế nhưng hành động của Đông Phương U vẫn dọa cho nàng phát sợ. Không nói Từ Thanh Trần là đại bá( anh trai của chồng) của nàng, chỉ cần nhắc đến danh tự công tử Thanh Trần, thử hỏi nhóm khuê tú Đại Sở có mấy ai chưa từng ngưỡng mộ? Từ Thanh Trần với danh xưng là công tử Thần Tiên, có thể tưởng tượng được nữ tử xứng đôi với hắn tất nhiên không phải bình thường, Đông Phương U như vậy, đừng nói Từ Thanh Trần, Từ gia và bản thân mình không đồng ý, chỉ sợ các cô nương Ly thành cũng không thể tâm phục.
“Đông Phương cô nương đến Từ phủ bái phỏng, Tần Tranh lại không thể tự mình tiếp đón, còn để Đông Phương cô nương ôm bệnh rời phủ, bà bà đã răn dạy Tần Tranh một phen. Từ gia chúng ta chiêu đãi không chu toàn, kính xin Đông Phương phu nhân thứ lỗi. Không biết thân thể Đông Phương cô nương ra sao, kính xin phu nhân cho phép Tần Tranh gặp mặt Đông Phương cô nương một chút, cũng dễ bồi tội với nàng.” Tần Tranh nhìn Đông Phương Huệ, lời nói nhỏ nhẹ vô cùng áy náy.
Lời nói khách khí đến mức này, nhưng nghe xong không hề thấy khách khí. Đông Phương U một vị cô nương đến Từ phủ bái phỏng tự nhiên phải do người trẻ tuổi nhất trong đám nữ quyến Từ gia nữ là Nhị Thiếu phu nhân tiếp đón. Thế nhưng khắp Từ gia từ phòng gác cổng đến người hầu bên cạnh Nhị Thiếu phu nhân, ai cũng chưa từng thấy mặt mũi Đông Phương U đâu, Đông Phương cô nương này rốt cuộc đến Từ phủ bằng cách nào? Đi Từ phủ làm gì? Nếu ngươi không chịu đi cửa chính giống như một những vị khách nhân bình thường, như vậy Đông Phương U xảy ra vấn đề gì, tự nhiên Từ gia cũng mặc kệ. Huống hồ, Đông Phương U không xảy ra chuyện ở Từ gia, Từ gia còn phái Nhị Thiếu phu nhân tự mình tới đây thăm, đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Đông Phương Huệ cười có chút lạnh lẽo cứng nhắc, Nhị Thiếu phu nhân này im hơi lặng tiếng*, thanh danh không hiện, không nghĩ tới cũng là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, “U nhi tuy có chút không khỏe, chẳng qua cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là đang lúc nghỉ ngơi, chỉ sợ không cách nào gặp mặt Nhị Thiếu phu nhân. Không bằng chờ nàng tốt hơn một chút, ta sẽ mời Từ Nhị phu nhân tới hội họp một phen.”
*nguyên văn : mặc mặc vô văn : không có tiếng tăm gì, không ai biết đến
Tần Tranh cười cười, cũng không miễn cưỡng. Diệp Ly đứng bên cạnh cười nhạt nói: “Đã như vậy, chúng ta cũng không nên quấy rầy Đông Phương cô nương nghỉ ngơi. Chẳng qua. . . Lúc ở bên ngoài chúng ta tình cờ gặp được công chúa Tê Hà, nói là Lê Vương điện hạ tới quý phủ vẫn chưa trở lại, kính xin Đông Phương phu nhân chuyển cáo Lê Vương điện hạ một tiếng, hình như công chúa Tê Hà có việc gấp tìm hắn, nếu như vô sự thì vẫn nên nhanh chóng trở lại, nếu không e rằng không bao lâu nữa công chúa Tê Hà sẽ tìm đến Đông Phương phủ đó.”
” Công chúa Tê Hà?” Đông Phương Huệ hơi trầm mặt xuống, nhàn nhạt nói: “Sao ta không nhớ rõ quốc gia nào có vị tên là công chúa Tê Hà nhỉ?” Diệp Ly áy náy cười một tiếng nói: “Là Bản phi đã quên, là Tê Hà cô nương. Vị cô nương này đi theo Lê Vương đã bao nhiêu năm, rất được Lê Vương tín nhiệm. Nếu lời đã mang tới, Bản phi và Tranh nhi xin cáo từ trước. Xin Đông Phương phu nhân thay chúng ta hỏi thăm Đông Phương cô nương.”
Diệp Ly đứng lên chuẩn bị cáo từ, Đông Phương Huệ còn chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đã đứng ở cửa. Nhìn thấy Diệp Ly và Tần Tranh, Mặc Cảnh Lê cặp mắt lóe lên, “Định Vương phủ và Từ Thiếu phu nhân cũng ở đây?”Diệp Ly trầm tĩnh hơi đảo mắt qua Mặc Cảnh Lê một chút, bên môi nổi lên một tia tiếu ý nhạt nhẽo nói: “Nghe nói thân thể Đông Phương cô nương không khỏe, đặc biệt tới đây thăm hỏi. Thì ra Lê Vương đã ở Đông Phương phủ.”
Mặc Cảnh Lê hiếm thấy có chút không dễ chịu, hắn vì thế lực của núi Thương Mang mới sử dụng thủ đoạn như thế, đương nhiên không tính là quang minh chính đại. Đặc biệt trong lúc Định Vương phủ hoàn toàn khinh thường, vậy mà hắn còn coi trọng như thế thậm chí không tiếc sử dụng thủ đoạn hạ lưu, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy hắn thấp kém. Thế nhưng Mặc Cảnh Lê có kiêu căng tự mãn đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn hiểu rõ chính mình không phải Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu có thể xem thường thế lực của núi Thương Mang, không cần núi Thương Mang nâng đỡ, Mặc Cảnh Lê hắn lại không thể. Tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không thể không đối mặt sự thực này. Thế nhưng gặp phải tình huống như thế này, lúc đối diện Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê vẫn không tránh khỏi cảm thấy lúng túng. Trên đời này, chuyện hắn không muốn nhất có lẽ chính là mất mặt trước mặt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, thế nhưng ông trời vẫn luôn không chiều lòng người…
“Đông Phương cô nương cũng không đáng ngại, một lát sau có thể đi ra gặp các ngươi.” Mặc Cảnh Lê nói, dù thế nào, nếu việc đã đến nước này đương nhiên phải nắm chắc chuyện này. Chỉ cần nắm thật chặt chuyện này, Mặc Cảnh Lê cũng không sợ Đông Phương Huệ đổi ý không giúp mình. Đông Phương Huệ nếu như đổi ý, như vậy tên tuổi của Núi Thương Mang sẽ hóa thành hư ảnh, Núi Thương Mang và Đông Phương Huệ đều không bỏ được điều này.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới