TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Đoàn người Mặc Cảnh Lê được Diệp Ly dẫn vào linh đường phủ Tướng Quân. Bởi vì tạm sắp đặt ở đây nên linh đường cũng không lớn lắm, toàn bộ linh đường bị vải trắng che lấy, cho người ta cảm giác lạnh lẽo đìu hiu. Linh cữu Mặc Tu Nghiêu đặt trong từ đường, bốn phía chất đầy vô số bách hoa. Phía trước linh cữu, đặt một khối bài vị có khắc linh vị Định Vương Mặc Tu Nghiêu.
Đứng trong linh đường, vô luận Mặc Cảnh Lê hay Lôi Chấn Đình trong lòng đều có một chút khẩn trương cùng với kích động. Dĩ nhiên muốn nhìn thấy thi thể Định Vương rồi, thân là địch nhân của hắn xác thực rất khó không khỏi kích động.
“Vương phi?” Canh giữ trong linh đường, A Cẩn hơi đỏ mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình. Nhìn về phía Mặc Cảnh Lê càng tràn đầy hung ác, tin là nếu đây không phải linh đường của Mặc Tu Nghiêu…, hắn cũng sớm nhào tới rồi. Trong lòng hiểu mình làm gì với Mặc Tu Nghiêu, bị A Cẩn nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê hơi chột dạ, không khỏi lui về sau một bước. Nhưng rất nhanh hắn lại cao hứng lên, mặc kệ A Cẩn làm gì, Mặc Tu Nghiêu chết rồi, nhiều năm tranh đấu đến cùng hắn vẫn là người thắng. Hơn nữa…Mặc Cảnh Lê khinh miệt quét mắt qua A Cẩn, chỉ là tên đần đi theo Mặc Tu Nghiêu từ nhỏ, hắn muốn giết là điều dễ dàng.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Sở Hoàng và Trấn Nam Vương muốn nhìn Vương gia.”
A Cẩn sững sờ, hung dữ trừng mắt Mặc Cảnh Lê nói: “Không được! Vương gia đã nhập liệm rồi. Như thế nào có thể lại mở ra! Hơn nữa…Hơn nữa hắn…” A Cẩn nói rất đúng, hắn là hung thủ giết Vương gia, sao có thể để hắn quấy rầy Vương gia yên giấc.
Lôi Chấn Đình sáng tỏ suy nghĩ của A Cẩn, tiến lên một bước cười nói: “Bản vương thật lòng muốn tiễn đưa Định Vương một đoạn, không bằng, một mình tại hạ tiễn Định Vương, cũng miễn cho quấy rầy Định Vương. Vương phi nghĩ thế nào?” Diệp Ly ngưng lông mày, trên mặt thần sắc rõ ràng có chút không vui, cũng không có phản đối. Mặc Cảnh Lê cũng không có phản đối, tuy nhiên không thể tận mắt thấy thi thể Mặc Tu Nghiêu có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại điều quan trọng là xác nhận Mặc Tu Nghiêu đã chết thật không. Hắn tin rằng, chuyện này Lôi Chấn Đình cũng không có lý do gì gạt hắn đấy.
Diệp Ly vỗ nhẹ bả vai A Cẩn, ôn nhu nói: “Để bọn hắn trông thấy Vương gia, bọn hắn sẽ không tới quấy rầy.” A Cẩn nhìn Diệp Ly, từ khi Mặc Tu Nghiêu qua đời, ngoại trừ thúc phụ của hắn bên ngoài, Diệp Ly là người A Cẩn tín nhiệm nhất rồi, mà ngay vị hôn thê của hắn là Thanh Sương cũng phải xếp phía sau. Nghe lời Diệp Ly nói…, A Cẩn càng hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Lê, đi qua, cẩn thẩn từng li từng tí đấy nắp quan tài bên trên. Bởi vì đưa về Ly thành mới an táng, cho nên hiện tại linh hữu không có cố định nắp quan tài. A Cẩn chỉ nhẹ nhàng mà đẩy.
Mặc Cảnh Lê và Trấn Nam Vương không để ý đến sự vô lễ của A Cẩn, bởi vì bọn hắn lúc này tâm tư toàn bộ rơi xuống nắp quan tài đang mở. Lôi Chấn Đình tiến lên vài bước, liền nghe thấy một mùi hương đậm đặc. Đây là hương liệu để bảo tồn thi thể của vương công quý tộc, bình thường chỉ có thân vương quyền quý mới có thể sử dụng. Còn có gỗ lim hỗn hợp tơ vàng, lại để cho Lôi Chấn Đình không khỏi có chút nhíu mày.
Trong quan mộc, một nam tử tóc trắng mặc một bộ áo trắng thêu Ngân Long nằm yên tĩnh. Tuy hiện tại thời tiết có rét lạnh, thi thể trong quan mộc lại có hương liệu chống phân hủy, mà bản thân quan tài có đặt một khối hàn băng cực lớn phía trên. Cho nên thi thể cũng không có gì thay đổi, nếu không phải thân thể trắng bệch kia thì có thể nói là trông như còn sống.
Lôi Chấn Đình dùng ánh mắt lợi hại nhìn nam tử để lộ tay phải bên ngoài, vết thương kéo từ đầu xuống cổ tay. Tuy có thể thấy được những tin tức lấy được từ chỗ Mặc Cảnh Lê…Lôi Chấn Đình bình tĩnh chằm chằm vào nam tử mỹ dung dị thường, nhíu nhíu mày. Rốt cục giơ tay mó vào trong quan mộc tìm kiếm.
“Trấn Nam Vương, ngươi làm cái gì vậy?” Đứng ở một bên Diệp Ly thấy động tác của lão, có chút không vui hỏi.
Lôi Chấn Đình cười nhạt một tiếng nói: “Bản vương thấy ống tay áo Định Vương có chút không ổn, Bản vương thất lễ.” Lôi Chấn Đình bình tĩnh kéo ống tay áo, xoay người lại đối với Diệp Ly áy náy cười cười.
Diệp Ly rủ mắt xuống, “Trấn Nam Vương và Sở Hoàng còn có chuyện gì…Nếu không có việc gì…”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Vương phi xin cứ tự nhiên, Bản vương sẽ không quấy rầy Định Vương nghỉ ngơi.”
“Đa tạ, A Cẩn, đóng lại.” Diệp Ly nhẹ giọng phân phó A Cẩn bên cạnh. A Cẩn tức giận với Lôi Chấn Đình hừ một tiếng, tiến lên đi đến khép nắp quan tài lại.
Đi ra khỏi linh đường, Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình được mời đến khách viện trong phủ Tướng Quân nghỉ ngơi. Hồng Nhạn quan không giống Ly thành, hiện tại không phải thời điểm tổ chức tang lễ cho Mặc Tu Nghiêu, cho nên cũng không còn người đến viếng. Phủ Tướng Quân tuy không lớn nhưng Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê ở cùng miễn cưỡng coi như thuận tiện.
“Sở Hoàng, không bằng cũng uống trà đi?” Lôi Chấn Đình nói. Tuy bọn hắn chỉ qua tế điện một phen, nhưng trời đã tối phải ở lại Hồng Nhạn quan một đêm.
Mặc Cảnh Lê đồng ý đấy, hắn cũng có nhiều vấn đề muốn hỏi Lôi Chấn Đình.
Hai người đến sân nhỏ, vẫy lui nha đầu đưa trà bánh, Lôi Chấn Đình cười nói: “Chúc mừng Sở Hoàng.” Mặc Cảnh Lê sững sờ, rất nhanh liền kịp phản ứng ý của Lôi Chấn Đình, “Người nằm trong quan mộc…Qủa nhiên là Mặc Tu Nghiêu?”
Lôi Chấn Đình nói: “Mất máu quá nhiều, nhưng bên ngoài vết thương không rõ ràng. Chắc làm bị thương tâm mạch. Cổ tay phải có một vết thương, lòng bàn tay có mảnh kén, trường kỳ luyện kiếm tạo thành đấy. Mặt khác…lúc còn sống là một cao thủ, bộ mặt không có dịch dung, tóc không có nhuộm màu. Nếu như trên đời này có một người giống Mặc Tu Nghiêu như đúc, cũng luyện kiếm, võ công cao cường chết rồi, như vậy …Mặc Tu Nghiêu không có chết.”
Sau nửa ngày, mới nghe được giọng Mặc Cảnh Lê lẩm bẩm nói: “Mặc Tu Nghiêu…Thật sự, chết rồi…”
“Đúng vậy.” Lôi Chấn Đình nhẹ giọng thở dài nói: “Mặc Tu Nghiêu xác thực là chết rồi.” Một nhân vật kinh thái tuyệt diễm như vậy mà đã chết. Trong mắt Lôi Chấn Đình đột nhiên thêm nhiều phần mờ mịt và phiền muộn. Mặc Cảnh Lê không có tâm tư để ý Lôi Chấn Đình nghĩ gì, nghe xong lời nói của Lôi Chấn Đình…, không khỏi cao giọng cười ha hả, “Thật sự là quá tốt! Mặc Tu Nghiêu…Mặc Tu Nghiêu! Ngươi vẫn chết trước mặt ta! Ha ha…”
Nhìn bộ dáng đắc ý của Mặc Cảnh Lê, đáy mắt Lôi Chấn Đình hiện lên một tia kinh thường và tức giận. Lão cũng hi vọng Mặc Tu Nghiêu chết, bởi vì hắn là địch nhân. Nhưng là, có thể trở thành địch nhân của Mặc Tu Nghiêu là một loại vinh hạnh. Mà bị Mặc Cảnh Lê xem là địch nhân là một loại sỉ nhục.Lôi Chấn Đình cho tới bây giờ đều không xem Mặc Cảnh Lê là đối thủ, mà là một loại nhãi tôm nhãi tép mà thôi.
Đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê cười đã đủ rồi, hình như phát hiện Lôi Chấn Đình không vui. Mặc Cảnh Lê nhướng mày nói: “Mặc Tu Nghiêu chết rồi, Trấn Nam Vương mất hứng sao?” Lôi Chấn Đình giật giật khóe môi, lộ ra một giọng tươi cười mỉa mai, “Đương nhiên không bằng Sở hoàng cao hứng bừng bừng.”
Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê không khỏi có chút ngượng ngùng. Định Vương phủ và Đại Sở hoàng thất có ân oán, những năm này thiên hạ chỉ sợ người không biết cũng không nhiều. Vừa rồi phản ứng của mình lại để cho Lôi Chấn Đình thấy… da mặt Mặc Cảnh Lê dù có dày cũng không khỏi xấu hổ. Hừ một tiếng, cứng rắn nói: “Mặc Tu Nghiêu phản quốc trước, loại loạn thần tặc tử chết chưa hết tội.”
Lôi Chấn Đình uống một ngụm trà, hờ hững nói: “Bản vương không có ý định cùng Sở hoàng thảo luận đến cùng Định Vương có đáng chết hay không. Định Vương chết vốn là có lợi đấy.” Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên tia tức giận, cộc cằn mà nói: “Đã như vậy, Trấn Nam Vương mời nói.” Có một loại người, trời sinh kinh thái tuyệt diễm, là tiêu điểu của mọi ánh nhìn, mà ngay cả địch nhân của hắn đều khâm phục và tôn trọng. Mà Mặc Tu Nghiêu chính là người như vậy. Cũng vì vậy mà Mặc Cảnh Lê mới có thể điên cuồng ghen ghét.
Lôi Chấn Đình khoan thai đánh giá Mặc Cảnh Lê trước mắt có chút bất ổn, bình tĩnh mà nói: “Sở hoàng có phát hiện ra không, Đại tướng đều không có trong Mặc gia quân?” Mặc Cảnh Lê chần chừ một chút, từ vừa mới bắt đầu hắn liền đem lực chú ý vào Diệp Ly và Mặc Tiểu Bảo, dĩ nhiên cũng không để ý đến ngươi khác trong Định Vương phủ. Nghe Lôi Chấn Đình vừa nói, hắn rốt cục có một chút ấn tượng, gật đầu nói: “Đúng vậy, Mộ Dung Thận và Nam Hầu đều không có. Bọn hắn…”
“Bọn hắn chắc bị Diệp Ly phái đi rồi.” Lôi Chấn Đình nói.
Mặc Cảnh Lê cau mày nói: “Phái đi? Diệp Ly không muốn thủ Hồng Nhạn quan?”
Lôi Chấn Đình liếc mắt nhìn hắn nói: “Thực ra là vì nàng muốn giữ vững vị trí Hồng Nhạn quan, mới phái bọn hắn đi.”
“Trấn Nam Vương có ý gì?” Mặc Cảnh Lê không thích giọng điệu của Lôi Chấn Đình, phảng phất đang nói hắn là đồ đần. Hết lần này đến lần khác hắn nghĩ mãi không rõ cách nghĩ của Diệp Ly, cho nên không thể không nhịn xuống nghe Lôi Chấn Đình nói chuyện.
“Hồng Nhạn quan chỉ lớn như vậy, cho dù sở hữu tất cả tướng lãnh đều ở đây, lại có gì khác biệt? Nhưng nếu phái Mộ Dung Thận và Nam Hầu đều là những lão tướng nổi danh trên sa trường đi. Bọn hắn không cần cùng chúng ta đối mặt giao phong, chỉ cần làm chúng ta thêm một điểm phiền toái mà nói…, dĩ nhiên là chuyện dễ dàng. Mà Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ, càng am hiểu bôn tập ngàn dặm, đến lúc đó…Vô luận là ai trong chúng ta đều vô cùng đau đầu.” Lôi Chấn Đình nói.
Mặc Cảnh Lê cắn răng nói: “Thật sự Diệp Ly nghĩ ra được như vậy? Thật là giảo hoạt!”
Lôi Chấn Đình tán thưởng cười nói: “Định Vương phi ở thời điểm này có thể lấy tư cách một thân nữ tử ổn định toàn bộ thế cục Định Vương phủ, hiển nhiên không phải người tầm thường. nếu Định Vương phi là nam nử…Chỉ sợ…” Lôi Chấn Đình lắc đầu, cười nhạt không nói.
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Trấn Nam Vương muốn cùng Trẫm thương lượng chuyện gì?”
Lôi Chấn Đình nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Buông tha cho Hàn Cốc quan, xua quân về hướng tây. Hai quân hợp lưc đánh Hồng Nhạn quan.”
Mặc Cảnh Lê hơi híp mắt, cười lạnh nói: “Trấn Nam Vương thật sự có biện pháp hay, chỉ tiếc, trẫm sợ bị Trấn Nam Vương bán đi.” Vừa rồi, bị Lôi Đằng Phong lừa gạt Mặc Cảnh Lê còn chưa quên đâu. Sao lại có thể lần nữa tin Lôi Chấn Đình.
Lôi Chấn Đình nhíu nhíu mày nói: “Chỉ cần chiếm được Hồng Nhạn quan, sau đó xua quân ngang toàn bộ Tây Bắc. Tiêu diệt căn cơ Định Vương phủ về sau, ngươi cho rằng Lãnh Hoài ở Sở Kinh và Lữ Cận Hiền ở Hàn Cốc quan còn cần chúng ta hao tâm tổn trí sao?”
Mặc Cảnh Lê cũng không phải ngu ngốc, “Trẫm làm sao biết được một khi dẫn binh tiến về phía Tây, Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền sẽ không ở phía sau truy kích? Ngược lại chẳng phải Trẫm tiến thoái lưỡng nan sao?” Lôi Chấn Đình nhướng mày nói: “Nói như vậy, Sở hoàng có lòng tin một mình người đối kháng với Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền rồi? Bản vương nhận được tin, Lãnh Hoài đã bắt đầu chỉnh đốn binh mã Sở kinh. Ít ngày nữa sẽ đến Hàn Cốc quan. Hàn Cốc quan là hùng quan đệ nhất Trung Nguyên. Nhưng là…” Nhưng cũng phải nhìn rốt cuộc là ai đóng tại đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới