TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Tin tức Nữ Vương Nam Chiếu bị mất tích ở cách Ly thành không xa cũng không hoàn toàn giấu diếm, Định Vương phủ cũng không cố ý giấu diếm. Đúng như lời Mặc Tu Nghiêu, trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được. Mà lúc này những người ở Ly thành đều là quyền quý, thậm chí là người thống trị của các quốc gia, ít nhiều gì đều có một vài con đường bí mật của mình, cho dù không thể thám thính biết được tình hình trong Định Vương phủ, nhưng một vài chuyện lớn chuyện nhỏ trong Ly thành vẫn là không thể gạt được bọn họ.
Mà trong đó, kinh hãi nhất không ai khác ngoài Mặc Cảnh Du. Vốn hắn cho là Mặc Cảnh Lê nói muốn ra tay với Nữ Vương Nam Chiếu chỉ là nói chơi với hắn mà thôi, lại không nghĩ rằng tên điên kia lại thật sự làm, hơn nữa còn thành công. Mấy chục năm cẩn thận chặt chẽ, khiến cho trực giác của Mặc Cảnh Du cảm giác được tình cảnh bây giờ mình hơi nguy hiểm. Nhưng nhược điểm quan trọng cùng với lực hấp dẫn của Ngọc Tỷ như vậy lại khiến cho hắn không có cách nào lui ra bình an. Nghe thấy tin tức mà thuộc hạ bẩm báo, Mặc Cảnh Du hít vào một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, phất tay cho thuộc hạ bẩm báo lui ra.
“Vương thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngồi bên cạnh, Mặc Tùy Vân thấy hơi ngạc nhiên hỏi.
Mặc Cảnh Du lơ đễnh nhìn nó một cái, nói: “Không phải cháu đã nghe được rồi sao, có người bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu.” Mặc Tùy Vân nháy mắt, hơi nghi ngờ nói: “Vì sao phải bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu? Nơi này là địa bàn của Định Vương phủ, nếu gây thù oán với Nữ Vương Nam Chiếu… Ở chỗ khác bắt người không phải tốt hơn sao?”
Mặc Cảnh Du đánh giá nó mấy lần, cười nói: “Trái lại Hoàng thượng cũng nghĩ đến thật nhiều.”
Mặc Tùy Vân cúi đầu, hơi xấu hổ nói: “Không phải Vương thúc và Hoàng tổ mẫu luôn nói… Không thể trêu chọc Định Vương phủ sao? Dường như Định Vương thúc rất lợi hại… Những thích khách kia không sợ thúc ấy sao?” Mặc Cảnh Du khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Có lẽ nói không chừng hắn ta đã điên thật rồi.”
Mặc dù tiếng của hắn ta nhỏ, nhưng Mặc Tùy Vân lại ngồi rất gần hắn ta, nên tất nhiên nghe được rõ ràng. Mặc Tùy Vân cúi đầu cũng không đáp, giống như căn bản không nghe thấy lời của Mặc Cảnh Du vậy. Trong đáy mắt nhìn như mờ mịt vô tri lại hiện lên một tia sáng quái dị.
Mặc dù ám vệ của Định Vương phủ đã âm thầm lục soát hầu như khắp các địa phương gần Ly thành, nhưng lại vẫn không tìm được tung tích của công chúa An Khê. Sau đó Từ Thanh Bách hộ tống sứ đoàn các nước Tây Vực cũng tới Ly thành bình an. Bởi vì những nơi xa xôi chính là do ám vệ Định Vương phủ hộ tống, nên dọc theo đường đi cũng không gặp phải rắc rối gì, có điều ám vệ do Định Vương phủ phái đi cũng bị thương mấy người.
Trong thư phòng Định Vương phủ, Từ Thanh Bách vừa uống trà vừa nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi ở phía trên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nếu không có chuyện gì, thì cho dù những sứ giả Tây Vực này ở xa tới là khách, nhưng cũng không cần thiết phải phái ám vệ ra nghênh đón ở ngoài trăm dặm. Trải qua mấy năm nay một mình đảm đương một phía, Từ Thanh Bách cũng càng thêm thành thục và chững chạc. Mặc dù trong số những quan viên văn võ của Định Vương phủ, thì tuổi quá trẻ, nhưng khí thế cũng đã có mấy phần phong thái của Từ Đại tiên sinh rồi.
Diệp Ly gật đầu, thuật lại chuyện công chúa An Khê mất tích. Từ Thanh Bách nhíu mày, cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới nói: “Coi như Mặc Cảnh Lê là vì phát tiết lửa giận, thì cũng sẽ không tìm Nữ Vương Nam Chiếu không có ân oán gì với hắn ta. Dựa theo tính cách của hắn ta, muốn tìm cuối cùng… Chỉ sợ vẫn sẽ là Định Vương phủ.”
Diệp Ly gật đầu, Từ Thanh Bách nói tất nhiên bọn họ đều hiểu, hơi lo lắng khẽ thở dài một hơi, nói: “Muội chỉ sợ, Mặc Cảnh Lê cố ý muốn Định Vương phủ khó xử, nên sẽ xuống tay hãm hại công chúa An Khê và Tiểu Vương tử thôi.”
“Hai ngày nay cũng không có tin tức gì, hẳn sẽ không. Hơn nữa, Mặc Cảnh Lê cũng không phải người không để ý đến tính mạng của mình, có công chúa An Khê và Tiểu Vương tử trong tay, ít nhất chúng ta sẽ sợ ném chuột vỡ đồ. Cho nên, tạm thời công chúa An Khê hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.” Từ Thanh Bách tỉnh táo phân tích. Hắn không có giao tình gì với công chúa An Khê, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không nhận ra. Phân tích mọi chuyện cũng càng thêm khách quan hơn một chút, “Ly nhi đừng quá lo lắng, Mặc Cảnh Lê muốn giết nàng ấy thì đã giết ngay tại chỗ rồi, cần gì phải phí tâm tư bắt đi còn phải tìm nơi giấu chứ.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười nói: “Bản vương cũng đã nói như vậy, nhưng A Ly vẫn cứ lo lắng. Hiện tại Thanh Bách cũng cho là như thế, nàng đã yên tâm rồi chứ?” Diệp Ly hơi xấu hổ cười cười, nói với Từ Thanh Bách: “Tứ ca, chỗ nghỉ ngơi và việc tiếp đãi sứ đoàn Tây Vực đều đã giao cho Nhị ca phụ trách rồi, cũng xin ca phí nhiều tâm tư một chút. Mặt khác, muội hơi lo lắng Mặc Cảnh Lê có thể sẽ xuống tay với những sứ giả Tây Vực này, có vấn đề gì, ca cứ đi tìm Tần Phong hoặc Trác Tĩnh là được.”
Từ Thanh Bách nghiêm túc, gật đầu, sứ giả Tây Vực ở xa tới chúc mừng, mặc kệ là mang dạng tâm tư gì, thì đến cùng cũng là ở xa tới là khách. Nếu xảy ra chuyện gì ở Ly thành, thì thật đúng là hơi khó giải thích. Một giây sơ sẩy, nói không chừng biên cảnh Tây Vực lại sẽ bùng lên khói lửa lại.
“Nếu đã xác định là Mặc Cảnh Lê, như vậy… Hắn ta có khả năng liên lạc với người ở Đại Sở tới không?” Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, để chén trà trong tay xuống hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: “Tứ ca quả nhiên nhạy cảm, mọi người quả thật hoài nghi Mặc Cảnh Lê đã gặp gỡ Mặc Cảnh Du. Hơn nữa… Chỉ sợ Mặc Cảnh Du đã bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì đó.”
“Cho nên, mọi người tính ôm cây đợi thỏ?” Từ Thanh Bách nhướng mày nói, “Nhưng mà vẫn phải cẩn thận mới được, hiện tại Mặc Cảnh Lê dám lẻn vào Tây Bắc, hơn nữa còn không bị ám vệ của Định Vương phủ bắt được, có thể thấy được chưa chắc trong tay hắn ta không có một chút lá bài tẩy nào.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, trong tay của hắn ta còn có thể có thứ gì, trong lòng Bản vương cũng đã đoán được.”
“Xưa nay Mặc Cảnh Du làm việc cẩn thận, hắn ta có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì chứ?” Nói đến cái này, Từ Thanh Bách cũng thấy hơi tò mò. Hắn đã từng sống ở Sở kinh một thời gian không ngắn, thậm chí còn từng làm quan viên Đại Sở, nên tất nhiên cũng có hơi chút hiểu rõ những Vương gia tôn thất Đại Sở này. Mặc Cảnh Du có thể sống yên ổn vô sự dưới sự đa nghi của Mặc Cảnh Kỳ, sau đó đến trong tay Mặc Cảnh Lê lại có thể được trọng dụng, hiện tại thậm chí Mặc Cảnh Lê đã ngã còn có thể cầm trọng quyền trong tay như vậy, có thể thấy được cũng không phải là đèn cạn dầu. Người như vậy, có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì mà khiến cho hắn ta cam nguyện bị sai khiến chứ?
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Dựa theo địa vị hiện nay của Mặc Cảnh Du, nhược điểm bình thường cũng không có khả năng động được hắn ta. Có thể làm cho hắn ta kiêng kỵ… Phản quốc, mưu phản, hành thích vua? Chuyện Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Túc Vân không liên quan đến hắn ta, mưu phản… Mặc Cảnh Du không phải là người vọng động như vậy, trong tay của hắn ta cũng không có binh mã. Như vậy chính là… Phản quốc!” Dứt lời, hai đầu lông mày của Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia nhuệ khí.
“Phản quốc?” Diệp Ly và Từ Thanh Bách đều thấy hơi ngoài ý muốn, bản thân Mặc Cảnh Du là Vương gia Đại Sở, chuyện phản quốc này càng làm cho người khác bất ngờ hơn mưu phản với hành thích vua.
Mặc Tu Nghiêu chạm nhẹ vào cái trán, vừa suy tư vừa nói: “Hẳn cũng không coi là phản quốc… Rất có thể là đã bán đứng một vài thứ gì đó của Đại Sở cho……” Cau mày suy nghĩ một chút, rồi mới từ từ phun ra hai chữ, “Bắc Nhung.”
“Chàng chắc chứ?” Diệp Ly cau mày, quân bán nước, vô luận là ở thời đại nào cũng đều là kẻ bị thế nhân phỉ nhổ. Nếu thật sự là như thế, thì cũng không trách Mặc Cảnh Du cam nguyện bị Mặc Cảnh Lê sai khiến.
“Không chắc, ta đoán.” Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Có điều, là thật hay giả, rất nhanh sẽ biết thôi.” Ngay từ sau khi biết Mặc Cảnh Du và Mặc Cảnh Lê từng có liên lạc, Định Vương phủ cũng đã bắt đầu phái người điều tra Mặc Cảnh Du. Nói vậy không bao lâu nữa, tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của Mặc Cảnh Du sẽ bày ra ở trước mặt bọn họ. Nếu là bí mật mà ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng có thể phát hiện, thì Định Vương phủ không có chú ý tới thì thôi, nhưng nếu nghiêm túc đi điều tra thì không thể nào tra không được. Diệp Ly chỉ hy vọng đây không phải là thật, nếu Mặc Cảnh Du thật sự đã làm ra chuyện gì không nên làm, thì chỉ sợ lần này vô luận hắn ta có làm gì cũng không có cách nào còn sống mà đi ra khỏi Ly thành.
“Khởi bẩm Vương phi, Hách Lan công chúa Bắc Cảnh đến.” Ngoài cửa, thị vệ tới bẩm báo.
Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng, với cô công chúa Bắc Cảnh dám yêu dám hận tiêu sái thẳng thắn này, Diệp Ly rất có thiện cảm, đứng dậy nói với Mặc Tu Nghiêu: “Ta đi nghênh đón Hách Lan công chúa.” Mặc dù Hách Lan công chúa có danh xưng công chúa, nhưng hiện tại Bắc Cảnh cũng không xem như một cái quốc gia, miễn cưỡng tính ra thì cũng chỉ xem như là một bộ lạc mà thôi. Bản thân Mặc Tu Nghiêu là Định Vương, tất nhiên không cần thiết tự mình đi nghênh đón một công chúa như vậy, cho dù cô công chúa này có thể là người thống trị cả Bắc Cảnh trong tương lai.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Cũng được, ta còn một số việc muốn nói với Thanh Bách.”
Diệp Ly cũng không dây dưa nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài. Trong thư phòng, bởi vì Diệp Ly rời đi mà có sự yên lặng ngắn ngủi. Một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới bình thản mở miệng nói: “Thanh Bách có lời gì muốn nói?” Từ Thanh Bách khẽ gật đầu nói: “Nghe nói… Quan viên của Ly thành có phê bình kín đáo với Ly nhi?”
Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhướng mày cười một tiếng, “Những hạng người cổ giả kia là thứ gì, Từ Tứ công tử cũng không phải chưa từng tiếp xúc, còn có thể không rõ sao?” Từ Thanh Bách cúi đầu, gật đầu nói: “Quả thật như thế, như vậy, Vương gia có ý kiến gì không?”
Mặc Tu Nghiêu hài lòng câu ra một nụ cười nói: “Chuyện này còn cần dựa vào Từ tứ công tử mới được ah.”
“Ta biết rồi.” Từ Thanh Bách gật đầu nói. Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm vui vẻ, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái. Từ tứ công tử luôn được khen là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ôn văn nhĩ nhã, nhưng thật ra thì cũng là chủ nhân có thù tất báo. Nếu không phải trong tính cách mang theo sự cường thế tuyệt đối, thì chỉ với bộ dáng thư sinh ôn nhã như vậy của Từ Thanh Bách, sao có thể thu thập những đại gia tộc Tây Lăng đến ngoan ngoãn nghe lời chỉ trong hai ba năm ngắn ngủn chứ? Mặc dù hiện tại năm vị công tử Từ gia đều lấy Từ Thanh Trần dẫn đầu, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng biết Từ đại công tử quá mức siêu nhiên, trái lại rất khó ở trong quan trường lâu dài. Cho nên, thật sự muốn làm chuyện gì, thì vẫn phải tìm Tứ công tử Từ gia ah.
Về phần những lão già đáng ghét kia sẽ bị Từ tứ công tử hành hạ thành dạng gì, thì Định Vương điện hạ tỏ vẻ: Không thèm để ý chút nào. Nếu như cho là những chuyện nhỏ nhặt lúc trước kia chính là sự trừng phạt của Định Vương, thì như vậy đã sai mười phần, hai chữ Định Vương này cũng đồng thời có có ý nghĩa: Hẹp hòi, mang thù, giận chó đánh mèo,…vvv….
“Hách Lan.” Ngoài cửa lớn của Định Vương phủ, Diệp Ly mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, mặc một thân phục sức Bắc Cảnh trước mắt, cười nói.
“Định Vương phi!” Hách Lan công chúa mang theo nụ cười xinh đẹp chạy lên trước, cho Diệp Ly một cái ôm thật chặt, “Định Vương phi, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy.” Diệp Ly hơi bất đắc dĩ ôm lại nàng ấy, cười nói: “Không xinh đẹp động lòng người bằng công chúa.” Sống lâu ở thời đại này, Diệp Ly phát hiện mình đều có chút không có thói quen lễ vật gặp mặt nhiệt tình như vậy.
“Thật sao?” Hách Lan công chúa vui sướng nhìn Diệp Ly nói. Người khen nàng xinh đẹp tất nhiên có rất nhiều, nhưng có lời khen nào càng làm cho người ta thích thú bằng lời khen của vị mỹ nhân trong mắt mình chứ?
Diệp Ly cười nói: “Tất nhiên là thật. Xem ra hơn một năm này công chúa cũng đã sống rất vui vẻ.”
Hách Lan công chúa cười nói: “Cũng không tệ lắm, mặc dù Trung Nguyên các ngươi rất tốt, nhưng ta vẫn thích Bắc Cảnh hơn. Ta cũng nghe nói, một năm này ngươi cũng trải qua rất đặc sắc ah. Ta thật muốn hôm nào so võ công với ngươi một trận, trên đường chúng ta tới đây, dân chúng Trung Nguyên đều truyền tụng Định Vương phi giống như nữ chiến thần trên đời này đấy.”
“Hoan nghênh đã tới.” Diệp Ly cười nói: “Công chúa đi đường mệt mỏi, vào phủ phủ nghỉ ngơi trước đi. Mời vào.” Hách Lan công chúa cũng không khách khí, liền kéo tay Diệp Ly đi vào trong Định Vương phủ. Đi tới cửa, Diệp Ly đột nhiên dừng lại nhìn qua nơi nào đó ở ngoài cửa phủ, Hách Lan công chúa khó hiểu hỏi: “Sao vậy?” Diệp Ly mỉm cười nói một cách thản nhiên: “Không có gì, công chúa, mời.” Ở chỗ không có ai thấy, giơ tay lên ra hiệu cho Tần Phong, lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được cái hướng đó có người đang nhìn nàng chằm chằm. Tần Phong khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hai người đi vào cửa lớn của Định Vương phủ, rồi mới phất tay chỉ huy thị vệ đi theo phương hướng mà Diệp Ly chỉ lục soát.
Bạn đang đọc bộ truyện Thịnh Thế Đích Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Đích Phi, truyện Thịnh Thế Đích Phi , đọc truyện Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi full , Thịnh Thế Đích Phi chương mới