Đột nhiên Trác Nhã Dung xông tới, lo lắng bắt lấy áo của viện trưởng Lâm.
Thấy bà thất thố, không giống một phu nhân quyền quý, mà giống như những người mẹ bình thường.
"Mạnh Trạch, đỡ phu nhân." Lục Dục Thần thấy Trác Nhã Dung như vậy liền nói.
Nếu như kết quả không tốt, Trác Nhã Dung có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Trác Nhã Dung muốn nói không cần, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của con trai mình, liền ngậm miệng.
Bà buông áo của viện trưởng Lâm ra, biết mình thất thố, liền im lặng được Mạnh Trạch đỡ sang bên.
Lúc này, viện trưởng Lâm mới nói tiếp:
"Lục gia, đứa bé vẫn an toàn."
Nghe vậy, chẳng những Trác Nhã Dung và Mạnh Trạch thở ra, mà ngay cả Lục Dục Thần cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn chút.
"Nhưng mà..." Viện trưởng Lâm không dám thở mạnh tiếp tục nói.
Thấy ông do dự, ba người liền căng thẳng.
"Nhưng cái gì?" Trác Nhã Dung khẩn trương.
"Chuyện là... Thiếu phu nhân còn trẻ, lúc lăn xuống cũng bảo vệ được bụng. Nhưng mà ngoại lực va chạm quá lớn, cho nên... Tuy nhiên chúng tôi đã cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé, nhưng cái thai này cũng đã bị ảnh hưởng, cho nên...."
Không cần nói vế sau mọi người cũng hiểu.
Tống Tú Lan, bà ta dám làm vậy với con dâu của bà!
Giờ phút này, Trác Nhã Dung không tha cho Tống Tú Lan nữa, đối với bà mà nói, Tống Tú Lan không còn là chị dâu thân thiết nữa, mà là người đã hãm hại cháu của bà.
Lục Dục Thần không nhìn phản ứng của Trác Nhã Lâm, lạnh giọng hỏi viện trưởng:
"Tôi chỉ cần kết quả, nói cho tôi biết, các người nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
Lâm viện trưởng suy nghĩ, cắn răng nói:
"Nếu như thiếu phu nhân nghỉ ngơi đầy đủ, vui vẻ phối hợp với chúng tôi, thì 50%."