Tôi có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng chú hai khoát tay bảo ta
đừng hỏi, ta đành để mọi nghi vấn ở trong lòng, cảm giác ấy không dễ
chịu chút nào. Chuyện ấy cứ thế trôi qua, sau này chú hai rất ít khi nhắc lại. Có đôi khi tôi nhìn vào cái hộp đưng đôi tai người, cảm
giác như ở bên trong chúng đang thì thầm gì đó. Tôi còn e sợ cái đầu
Xuân Hương kia hơn, tuy hiện giờ nó không gây sự gì, không giãy dụa gào
thét nữa nhưng chú hai đặt nó trên mặt bàn, mỗi lần trông thấy tôi vẫn
chưa hết sợ hãi. Chú hai có vẻ đoán được suy nghĩ trong lòng
tôi, chú bảo. “Ngươi không phải sợ cái đầu lâu này, đại thù của nàng đã
báo nàng sẽ không hại người nữa, càng không thương tổn gì ngươi.” Sau đó chú thở dài nói. “Nha đầu Xuân Hương này thật đáng thương. Ta vốn định
siêu độ cho nàng đi đầu thai nhưng nàng không chịu. Nghĩ cũng đúng, lúc
trước vì muốn báo thù mà nàng chui vào thân thể con gái lão Trương, biến nàng thành một con quái vật hai đầu. Nếu Xuân Hương đến âm tào địa phủ
nhất định sẽ bị Diêm Vương trách phạt, không đi thì không đi vậy. Có
điều cái đầu này không thể để lãng phí như vậy. Bên trong nó có phần hồn của Xuân Hương, ta tính tìm mấy thứ đồ rồi kết hợp với cái đầu này làm
thành một pháp khí lợi hại đưa cho ngươi.” Tôi sững người. “Đưa cho ta?” Chú hai gật đầu, sau đó không nói thêm, chỉ bảo ta đến chợ phiên mua một
cái xẻng có đầu sắc nhọn. Tôi chẳng biết chú định dùng xẻng để làm gì
nhưng vẫn đi. Buổi tối trở về ăn cơm tối xong, chú nắm lấy cái xẻng tôi
mua, kéo tay tôi hướng ra ngoài. Tôi hỏi chú đi đâu, chú chỉ nói một
câu. “Đi nghĩa địa của gia gia ngươi.” Tôi với chú hai nhanh
chóng tới phần mộ của ông nội. Khi đó trời đã tối đen nhưng có ánh
trăng, phần mộ của ông tôi nằm lẻ loi ở đó. Ông bị người ta xử
bắn, khi đó còn chưa có tập tục hỏa táng nên xử bắn xong sẽ có người
mang thi thể về nhà. Lúc đó người trong thôn hỗ trợ cho việc chôn cất
ấy. Chú hai đứng trước mộ phần trầm ngâm một lúc, sau đó lấy
xẻng ra bắt đầu đào. Tôi vội ngăn lại. Người chết đã chôn, đào mộ họ lên không phải việc hay ho gì, chắc chắn sẽ bị hồn phách ông quở trách.
Bạn đang đọc bộ truyện Thu Hồn Nhân tại truyen35.shop
Chú hai cười lạnh lùng nói. “Ngươi nghĩ ông bị chôn ở dưới này sẽ yên tâm
sao? Chuyện này không được giải quyết, ông sẽ mãi không an lòng.” Tôi không hiểu chú có ý gì, chú cũng không giải thích chỉ tiếp tục đào
xuống. một lát sau phần mộ được mở ra để lộ quan tài ông nội. Chú hai
nhảy xuống mở nắp quan tài. Tôi nhòm vào bên trong, vừa nhìn đã ngồi
phịch xuống đất. Thi thể ông trong ấy không hề mục nát. Thời
gian đã được mười năm rồi đấy! Áo niệm trên người còn tốt, nhưng điểm
đáng sợ là trên mặt ông không có ngũ quan, mũi miệng, mắt với lỗ tai đều không có, ngay cả tóc trên đầu cũng không, chỉ là một cái đầu lâu trống rỗng, tròn vo. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi run run hỏi. Chú hai xanh mặt, ném cái xẻng xuống, sau đó lấy cái hộp mở ra, trong ấy là đôi tai người. “Cha, con trai bất hiếu, để người chịu tội lớn mà chết rồi vẫn không được
yên. Con trai vô năng chỉ biết tránh né sợ hãi bao năm qua, sau biết bao tra tấn mới giật mình hiểu rằng có một số việc không thể cứ mãi né
tránh. Chỉ có đối mặt mới giải quyết được nên con trai đã trở về đây.
Con tới chậm, không ngăn được bi kích xảy ra, không được gặp mẹ và đại
ca, đại tẩu lần cuối.” Nói đến đây chú hai gào khóc, bàn tay đám liên hồi vào vách quan tài, dáng vẻ bi thương ảo não vô cùng. Từ lúc
tôi gặp lại chú hai đến nay, đây là lần đầu tiên thấy chú như thế.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!