TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 2: Lan Trạch
Lan Trạch bị thị vệ đưa lên xe ngựa, khi xe rời đi Từ phủ bốc cháy lớn. Tấm hoành phi bị lửa hun ám đen một nửa, thị vệ bên cạnh mặc áo đen in hoa văn cá chuồn, đao cong màu bạc hạ xuống, máu tươi nóng hổi bắn tóe ra.
Giờ phút này khắp cả Từ phủ cứ như luyện ngục, sự xuất hiện của người đàn ông đã hủy diệt toàn bộ Từ phủ theo cách dễ dàng nhẹ bẫng.
Ở Từ phủ Lan Trạch hiếm khi ra ngoài, em bị nhốt ở sân sau, ngày thường chỉ thỉnh thoảng nghe thấy người ở bàn tán, cũng biết sơ sơ... về cửu thiên tuế.
Tân đế là người con duy nhất của tiên đế, từ khi ra đời đã thành thái tử. Tiêu Cảnh Đình 3 tuổi đã biết ngâm thơ tác phú, văn phong hoa mỹ, 17 tuổi thi đỗ tam nguyên, có danh kỳ tài vô song, tài năng lẫn tiếng tă m đều xuất chúng, là người đứng đầu phe phái thái tử.
Tính tình tiên đế đa nghi, triều đại mới chỉ vừa được dựng nên có vài năm ngắn ngủi, do nhà ngoại của Tạ Cảnh Đình mà không thể yên tâm về y.
Để chứng minh lòng trung thành của mình, lúc tiên đế lâm chung Tạ Cảnh Đình đã tự thiến bày tỏ trong sạch, hứa mãi mãi bảo vệ giang sơn vì gia tộc họ Cơ.
Vốn dĩ tân đế đã thân thiết với Tạ Cảnh Đình sẵn, nghe nói Tạ Cảnh Đình dung mạo như Phan Nghi, mặt ngọc thân liễu, gánh tiếng họa quốc.
Sau khi lên ngôi tân đế phong Tạ Cảnh Đình làm đốc chủ, quản lí Đông xưởng, sáu bộ can gián đều phải để Tạ Cảnh Đình duyệt trước.
Còn cả lời đồn, Tạ Cảnh Đình lấy thân hầu quân, quân chủ thiếu niên tín nhiệm thiên vị y, đại học sĩ nội các làm mưu thần cho y, tướng quân Kỳ Thắng ghé phủ đệ đốc chủ mỗi ngày... quốc sư sửa lời đoán ý trời vì y.
Các thể loại đồn đãi hiện lên trong đầu Lan Trạch, đa số tin đồn đều tiêu cực, từ khi Tạ Cảnh Đình trở thành hoạn quan thì bao từ ngữ tán dương đều tan như mây khói.
Sử sách làm gương, hoạn quan họa quốc, bất luận đứng trên vị trí cao đến đâu, tháp lớn cũng có thể đổ sụp bất cứ lúc nào chỉ từ một tiếng ra lệnh của hoàng đế.
Lan Trạch quan tâm đến cái mạng mình hơn. Nghe nói tính tình Tạ Cảnh Đình u ám, bề ngoài dịu dàng như nước, thực tế thì tàn nhẫn ác độc lạnh nhạt vô tình.
Nay Tạ Cảnh Đình tra xét triệt để Từ phủ, em không biết Từ phủ gặp vấn đề gì, toàn bộ hạ nhân khắp Từ phủ đã bị bắt giữ, kẻ bỏ chạy bị giết, giờ em bị bắt với thân phận Từ Xuân Trì thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Em hơi động đậy cổ họng, cổ họng vẫn đang cực kì khó chịu. Xe ngựa dần đi xa, ánh lửa tan dần rồi tiêu tán giữa lớp mây nơi chân trời, em chỉ trông thấy loáng thoáng thị vệ và thân binh canh gác bên ngoài.
Khóe mắt Lan Trạch liếc qua đao cong trong tay thị vệ, vừa nãy chính mắt em chứng kiến thị vệ chặt đầu một người bỏ trốn, em còn biết tên người hầu ấy cơ, là đứa giúp việc vặt vốn đi theo Từ Xuân Trì.
Gáy em lạnh toát rùng mình theo, nếu chạy trốn, chắc hẳn kết cục của em cũng sẽ giống vậy.
Em ngồi trong xe ngựa, rõ ràng trong xe không rét mà mồ hôi lạnh túa đầy lưng em, cổ họng dồn lực muốn lên tiếng, nhưng có cố thế nào cũng không nói được.
Không nói được... em có thể viết chữ, nói cho đốc chủ đại nhân kia em không phải Từ Xuân Trì, em là nhị công tử của Từ phủ.
"Số còn lại xử lí thế nào?"
Cái lạnh luồn vào cửa sổ, có tiếng hai binh sĩ đang nhỏ giọng bàn tán.
"Tri phủ Từ tham ô hơn trăm vạn lượng bạc, còn bán muối lậu cho người Cao Ly, tội ngang mưu phản, Nguyên Tông đế đã hạ lệnh tru cửu tộc."
"Đám mình đang áp giải đây... toàn tử hình hết đấy."
Lúc này dòng suy nghĩ của Lan Trạch đứt phựt.
Tội của Từ phủ phải tru di cửu tộc, nếu em nói ra chân tướng rằng mình không phải Từ Xuân Trì thì em cũng vẫn bị giết thôi.
Giờ phút này sắc mặt em tái mét, em không kìm lòng được nắm lấy khóa bạc mình đang đeo, chính tay mẹ em khắc khóa bạc này cho em, bên trong rỗng không, chẳng hề đáng giá.
Lan Trạch chạm vào khóa bạc, hơi hơi bình tĩnh lại, cho dù tim còn đang đập thình thịch không ngừng thì em vẫn kiểm soát được không để mình nghĩ ngợi lung tung nữa.
Tạ Cảnh Đình dẫn em theo, biết đâu sẽ giữ lại cái mạng em.
Đến đêm, đoàn người đã rời thành Từ Châu.
Lan Trạch không trông thấy Tạ Cảnh Đình đâu, em ăn chung chỗ với binh sĩ, mấy bính sĩ nhìn chòng chọc vào mặt em một hồi lâu, biểu cảm cứ kì dị thế nào.
Ba ngày liền em đều ở trên xe ngựa, mãi cho đến khi tới kinh thành, kinh thành nổi tiếng phồn hoa, quốc đô dưới chân thiên tử, em chỉ mới nghe người ở phường chợ nhắc đến, giờ thì chẳng có lòng dạ đâu mà thưởng ngoạn.
Thị vệ dẫn Lan Trạch vào chính điện của Tạ phủ, cả tòa phủ đệ đều khuất sáng, giữa ban ngày vẫn hơi âm u, trông tối tăm tĩnh mịch mà vắng lặng.
Không gian bên trong điện chính còn mù mờ hơn, Lan Trạch suýt thì hết cả hồn vì bóng người bên cửa sổ.
Cửa khép lại sau lưng em, bóng dáng cạnh cửa sổ hiện ra rõ ràng. Tạ Cảnh Đình đã thay sang quần áo thường ngày mộc mạc, dung mạo y quá đẹp, dù là màu xanh sẫm cực kì kén người mặc thì lên người y chỉ càng tôn thêm phong thái tao nhã vượt đời.
Lư hương hoa nhài trên bàn đang tỏa khói, Tạ Cảnh Đình bỏ quyển sách trong tay xuống, hướng tầm nhìn về phía em ôn tồn lên tiếng.
"Bôn ba suốt dọc đường, có đói không?"
Lan Trạch vội vàng lắc đầu, em không rõ Tạ Cảnh Đình có những quy tắc gì, bước vào điện chính xong cả người cứ cứng đờ ra, cúi đầu không dám nhìn Tạ Cảnh Đình.
Tầm mắt em chỉ trông thấy ngón tay Tạ Cảnh Đình, đôi tay thon dài như ngọc lạnh, trên bàn có một số sổ gấp, có cả con dấu hoàng gia em không nhìn ra chữ gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng, truyện Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng , đọc truyện Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng full , Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng full , Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng chương mới