Bố cục phòng khách không khác bên nhà cô là bao, chẳng qua phong cách trang trí ở nhà anh trông rất lạnh lẽo. Bàn trà trước mặt cô trống rỗng, trên bàn chỉ có mấy ly nước pha lê trong suốt và bình nước đầy, dưới bàn trà có một tấm thảm lông màu xám.
TV đằng trước bị phủ vải, dường như đã lâu rồi không được dùng.
Hộp bánh kem được Trần Bạch Phồn để trên bàn ăn cũng thành đồ vật duy nhất.
Trông chẳng giống chỗ hai người ở gì cả. An Nhu nghĩ thầm.
Vốn là cô nghĩ sang đây đưa bánh kem thôi nên không mang gì theo mà chỉ cầm theo chìa khóa, bây giờ không biết làm gì nên chỉ đành cúi đầu ngồi ngơ ngẩn.
Thế nên Trần Bạch Phồn muốn nói gì với cô đây…
Hôm nay hình như cô chưa nói chuyện gì ngu xuẩn đúng không.
À, hình như cô nghe được chuyện anh chưa yêu đương bao giờ thì phải.
An Nhu chưa nghĩ kỹ thì Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng, anh đi tới ngồi cạnh cô. Trần Bạch Phồn hơi mỉm cười với cô rồi duỗi tay rót nước, anh xin lỗi: “Để em đợi lâu rồi.”
An Nhu bưng ly nước lên uống một ngụm, cô nói nhỏ: “Cũng không lâu lắm, anh muốn nói gì với em thế?”
Trần Bạch Phồn để bình nước lại chỗ cũ, lúc này cũng không còn sớm nữa nên anh mới nói thẳng: “Hôm nay anh nghe em nói em là họa sĩ vẽ tranh minh họa, đúng lúc em họ anh có cuốn tiểu thuyết sắp xuất bản cần phải vẽ bìa nên anh muốn tìm em giúp đỡ.”
An Nhu không nghĩ tới nguyên nhân này nên sửng sốt một lát, thấy vẻ mặt đó của cô thì Trần Bạch Phồn bổ sung: “Có thù lao, giá cả cũng không đến mức nào đâu.”
An Nhu im lặng ngồi suy nghĩ hồi lâu.
Nếu cô giúp thì có nghĩa là anh sẽ nợ cô một ân huệ đúng không. Nói không chừng anh sẽ vì cảm ơn mà mời cô ăn cơm gì đó.
Hơn nữa chỉ là vẽ bức tranh thôi, kiểu gì cũng không mệt được. Có thù lao hay không cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần cô cưa được anh là ok rồi…
Nghĩ thế, An Nhu lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Hành động này của Trần Bạch Phồn quả thật có chút tư tâm, tuy rằng anh cũng không biết cái sự tư tâm đó tới từ đâu.
Đột nhiên nhớ tới hình như yêu cầu của Hà Tín Gia với bìa minh họa không thấp chút nào, Trần Bạch Phồn vốn định để An Nhu đi cửa sau vẫn phải yêu cầu: “Em có thể cho anh xem một số tác phẩm của em được không?”
An Nhu không mang điện thoại nên không cho anh xem được, cô đành nói: “Em không cầm điện thoại, nhưng mà trên Weibo của em có nhiều tác phẩm lắm, anh có thể lên xem thử, tên Weibo là Nhu Chỉ, Nhu trong tên em, Chỉ là giấy trong khăn giấy.”
Nhu Chỉ.
Trần Bạch Phồn vốn đang bình tĩnh đột nhiên hóa đá.
Cái tên này… Nghe quen quen…
Phản ứng này của anh làm An Nhu hơi ngơ ngác, tự tin max trong việc vẽ tranh của cô lập tực tụt đến min, cô cẩn thận hỏi: “Anh xem tranh của em rồi hả?”
Trần Bạch Phồn im lặng mấy giây rồi đứng lên, anh nói: “Em chờ anh một chút.”
An Nhu căng thẳng vuốt vuốt ngón tay, cô gật đầu.
Trần Bạch Phồn gãi gãi đầu rồi vào phòng Hà Tín Gia, anh mở cửa phòng rồi thì thào: “Họa sĩ trước của em tên là gì thế?”
Hà Tín Gia còn không thèm nhìn anh, cậu gục mặt xuống lờ anh đi.
Trần Bạch Phồn dứt khoát vào phòng, anh đóng cửa lại rồi hỏi: “Họa sĩ vẽ bìa trước của em tên gì?”
Chủ phòng bị toàn thế giới ghét bỏ cuối cùng cũng mở mắt ra: “Anh đừng vào đây.”
Trần Bạch Phồn nhìn cậu chằm chằm hai giây: “Hình như lâu rồi anh chưa thấy cô thì phải.”
Hà Tín Gia thỏa hiệp: “… Nhu Chỉ.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Cho nên An Nhu thật sự là họa sĩ mà Hà Tín Gia nói là bị anh kích thích tới mức đổi nghề đi vẽ truyện tranh à?
Dựa theo những gì Hà Tín Gia nói thì Nhu Chỉ có vẻ rất ghét Tín Thụ. Nhưng mà lí do cô ghét Tín Thụ là, cô không biết người không ngừng soi mói tranh cô vẽ không phải là Tín Thụ.
Mà là anh họ cậu ta.
Nếu An Nhu biết anh tra tấn cô như thế…
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, đột nhiên anh thấy hơi bực mình.
Hà Tín Gia ngồi trên ghế, cậu gác chân lên bàn lắc lắc, hỏi: “Không cho em ra ngoài… Tiến triển nhanh vậy cơ à? Hai người làm gì ở phòng khách nhà em thế?”
Có khi sẽ bị cái tên trạch nam lôi thôi lếch thếch mấy ngày không tắm rửa như cậu dọa chết khiếp.
Sau đó Trần Bạch Phồn tiếp tục hỏi: “Họa sĩ mới từ chối em cũng là Nhu Chỉ à?”
Hà Tín Gia gật gật đầu, cậu nói: “Biên tập tìm cô ấy nhưng người ta từ chối.”
Trần Bạch Phồn lại im lặng vài giây mới nói: “Anh mới tìm cô ấy, cô ấy đồng ý rồi.”
Hà Tín Gia liếc anh: “Anh đang tán gái cơ mà?”
“…”
“Anh đừng nói người ngoài kia là Nhu Chỉ nhé.”
“… Ừ.”
Nghe vậy, Hà Tín Gia nhìn anh chằm chằm mấy giây rồi đột ngột đứng dậy: “Em chưa ăn cơm chiều nên đói chết rồi, có bánh kem đúng không? Em phải ra ngoài ăn mới được.”
Trần Bạch Phồn lập tức đẩy cậu ngồi về chỗ cũ, anh cắn răng: “Em định làm gì hả?”
Hà Tín Gia lại đứng lên: “Em chưa ăn cơm chiều nên ra ngoài ăn bánh kem thôi.”
Bốn chữ “chưa ăn cơm chiều” được cậu gằn giọng.
Trần Bạch Phồn đột nhiên không ngăn cản cậu nữa mà chỉ bình tĩnh nói: “Mai anh gọi cô đến nấu cơm cho em ăn.”
“…” Hà Tín Gia ngoan ngoãn ngồi về chỗ.
Trần Bạch Phồn đứng yên, anh mím chặt môi, hàm dưới cũng căng chặt.
Anh nhớ tới vô số yêu cầu của mình hồi trước, chỉ biết tặc lưỡi rồi vươn tay lên sờ sờ lông mày
Hà Tín Gia thấy vẻ mặt này của anh thì vui hẳn lên, cậu cố nhịn cười, nói: “Để cô ấy vẽ đi, cuốn trước cô ấy vẽ em rất hài lòng, để chút nữa em nói với biên tập bảo người ta hỏi cô ấy lại lần nữa xem.”
“Chờ chút đã.”
“Sao nào?”
“Anh còn chưa nói bút danh của em cho cô ấy, không biết người ta có đồng ý không.”
“Được rồi, vậy chờ anh hỏi rồi em nói sau.”
Trần Bạch Phồn cũng không muốn để An Nhu chờ lâu nên nói xong đã ra ngoài luôn.
Chưa đi được mấy bước anh đã ngoảnh đầu lại, mở miệng nói.
“Đúng rồi, nếu sau này em gặp cô ấy.” Trần Bạch Phồn nói đến đấy bèn dừng lại, anh trầm giọng, “Tuyệt đối không thể nói là anh xem bìa cho em.”