Sau khi bọn họ ăn hết bánh, đến lúc trời tối thì cả nhà bắt đầu bị đau bụng tiêu chảy.
Nhân lúc bọn họ thay phiên nhau đi vệ sinh, không còn ai ở trong nhà nữa, tôi lao một mạch lên nhà chính, móc bao tiền được giấu trong cái hộc dưới cùng chỗ giường đất ra*.
Đây là tiền mà mẹ giấu, tổng cộng hơn 300 tệ. Tôi lấy hết.
Tôi muốn chạy trốn, hơn nữa bắt buộc phải chạy trốn thành công.
Bởi nếu thất bại thì thứ chờ đợi tôi chính là số phận bi thảm hơn bao giờ hết.
Vì trong truyện, năm 13 tuổi tôi đã suýt bị hai anh em kia c**ng hi3p, để lại ám ảnh tâm lý suốt cả cuộc đời.
Sau đó tôi phải vật vã trải qua bao nguy hiểm mới thoát khỏi địa ngục này, rồi gặp được nam chính…
Nhưng giờ đây tôi đã biết trước tất cả cốt truyện.
Tôi nhất định phải dũng cảm trốn khỏi đây.
7.
Suốt đêm, họ bị tiêu chảy tới 6, 7 lần liền.
Trong lúc ấy tôi cũng buồn ngủ, mệt mỏi rã rời.
Vì quá buồn ngủ nên tôi đành lấy đầu nhọn của thanh củi nhỏ đâm mạnh vào bàn tay mình.
Tay bị đâm chảy máu rất đau, nhưng cũng nhờ thế mà tôi lập tức tỉnh táo.
Gà trống nhà bên bắt đầu gáy.
Hơn 3 giờ sáng rồi.
Lúc này thì cả nhà họ đã không bị tiêu chảy nữa, nhưng cả người mệt mỏi đến cực độ, ngủ say như chết.
Chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ không thể dậy sớm.
Bọn họ sẽ ngủ tới giữa trưa.
Thời cơ chạy trốn của tôi tới rồi!
8.
Tôi theo ánh trăng mò mẫm bước vào vườn tìm chỗ mình đã giấu bánh rồi đào nó lên.
Thế là tôi chính thức chạy trốn với bánh và tiền.
Nơi này là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh.
Nếu tôi muốn chạy thoát khỏi nơi này bằng đôi chân ngắn của mình thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày!
Dưới ánh trăng, tôi đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn làm nghề thu mua ớt, vừng, rau, dưa hấu nhỏ trong thôn.
Mỗi ngày vào lúc ba, bốn giờ sáng, họ bắt đầu chất hàng lên xe.
Xe ở đây là một chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel cũ.
Trong sách nói, khi lớn lên tôi cũng lên chiếc xe này để bỏ trốn.
Bây giờ tôi còn nhỏ nên việc trốn cũng dễ dàng hơn.
Nhân lúc họ không chú ý khi đang bốc hàng, tôi leo lên xe và đẩy hàng hóa trong rổ ra một chút.
Tôi nấp trong góc chéo của một đống rổ rau củ, cơ thể nhỏ bé của tôi co quắp lại, những chiếc rổ rau củ xếp chồng lên nhau, tạo thành một tam giác ngược, cho tôi chỗ ẩn náu, che chở cho tôi.
Đồ đạc xếp chồng lên nhau, chất thành đống nhưng cũng không quan trọng, hai bên thành xe được bọc lưới nên rất thoáng khí.
Tôi đợi khá lâu, cuối cùng xe cũng khởi động.
9.
Khi đến thị trấn thì xe dừng lại, xung quanh là tiếng rao bán rất ồn ào.
Khi đồ trước mặt tôi bị chuyển đi, tôi nhanh chóng tìm thời cơ chui ra ngoài, nhưng… một người lớn đã nhìn thấy tôi.
“Con nhà ai đây? Mau xuống đi!” Người nọ vươn tay bế tôi xuống xe.
Tôi vội nấp sau một đống hàng, khi không có ai để ý, tôi đã làm theo những gì “tôi” đã từng trải qua trong đầu, chạy nhanh ra lề đường nơi có những chiếc xe máy đang chờ chở khách.