TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Được rồi! Bây giờ mời cô dâu và chú rễ hãy trao cho nhau nụ hôn thật nồng nhiệt nào!!!"
Sau giọng nói của MC là một tràn hò hét đầy phấn khích của các khách mời dưới lễ đường, chú rễ khuôn mặt anh tú luôn mang theo nụ cười ấm áp nắm hai tay cô dâu má đỏ do thẹn thùng, Nhan Tịnh Tuyết nhìn người đang cầm tay mình đang từ từ tiến lại mà lòng không khỏi hồi hộp.
Cuối cùng trong sự hò hét đầy phấn khích của quan khách thì hai nhân vật chính đã trao nhau nụ hôn để chứng minh họ đã về một nhà, từ nay họ đã thật sự gắn kết với nhau.
Từ đầu buổi lễ đến giờ Thanh Tư Phong luôn ngồi thẫn thờ, đối với những người quen biết đến chào hỏi cũng chỉ ứng đối cho có lệ.
Giờ phút này nhìn người mình yêu sâu đậm và người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết trên lễ đài kia mà lòng đau như cắt thịt.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại những ngày tháng hai người vẫn còn bên nhau mà đau đớn, lấy tay nhéo bắp đùi mình, mong rằng đây chỉ là ác mộng, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng đáng tiếc, đây là sự thật.
Thật sự, mãi mãi đã mất nàng rồi.
Lục Quyền nhìn đứa em bên cạnh mà lòng không khỏi xót xa, đưa tay vỗ vỗ vai nói nhỏ vào tai cô:"Tiểu Phong, em không sao chứ?".
Thanh Tư Phong hít một hơi thật sâu nhìn người bên cạnh:"Anh Quyền, em không có sao, chỉ thấy hơi mệt, em muốn đi về trước", Lục Quyền biết rõ cảm xúc cô bây giờ không tốt nên cũng đồng ý:" Được rồi, để anh đưa em về, bây giờ buổi lễ cũng sắp kết thúc rồi, để anh nói một tiếng với mấy đứa bạn", nói rồi anh qua bàn kế bên nói gì đấy với nhóm bạn nhưng có vẻ như họ khó chịu và bắt đầu ồn ào.
Thanh Tư Phong đưa tay day huyệt thái dương cố gắng áp chế cảm xúc và cảm giác choáng váng của mình, dạo gần đây cô đã thức đêm quá nhiều rồi.
Lục Quyền sau khi an ủi nhóm bạn của anh xong đi qua kéo tay Thanh Tư Phong:"Tiểu Phong, về thôi, anh thấy sắc mặt em càng lúc càng xấu rồi đó", cô đứng lên nhìn qua bàn của nhóm bạn anh:" Anh Quyền, như vậy có được không, anh ở lại với mọi người đi, em tự về được".
Lục Quyền không để ý chút nào:"Đừng quan tâm bọn nó, lát nữa rồi đứa nào cũng chén chú chén anh nằm gục cả đám thôi".
Thấy vậy, cô cũng không tiện nói thêm nữa.
Hai người ra khỏi lễ đường và lên xe, Thanh Tư Phong sau khi thắt dây an toàn rồi nói với Lục Quyền:"Anh Quyền, anh chở em về nhà đi", Lục Quyền nhìn qua thấy sắc mặt cô càng kém, có chút lo lắng hỏi:"Có ổn không, anh thấy sắc mặt em kém quá", rồi anh hơi chần chừ:"Tiểu Phong, anh là người chứng kiến em và Tiểu Tuyết yêu nhau, chuyện đến nước này anh không biết nên an ủi em thế nào, mong là em sẽ vượt qua được, anh biết em từ trước đến nay là người phóng khoáng, hoạt bát, nhưng từ sau chia tay Tiểu Tuyết, Tiểu Phong hay cười của anh cũng không thấy nữa, anh thật sự rất lo cho em".
Thanh Tư Phong mở cửa sổ để gió thổi vào, thổi vào mắt cô cay cay, cô quay lại nhìn Lục Quyền cười cười:" Anh Quyền, thật sự không có gì, chuyện tình cảm không thể nói trước điều gì, em cũng đã chấp nhận sự thật này, chỉ hi vọng Tịnh Tuyết hạnh phúc với sự lựa chọn của cô ấy, em sẽ đứng phía sau chúc phúc họ.
Chỉ là dạo này em thấy hơi mệt thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao", nói rồi cô lại quay ra cửa sổ để cho gió thổi vào mắt mình, hòng làm khô đi thứ gì đó trên mi mắt.
Lục Quyền nhìn sang cô định nói gì nữa nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng rồi thầm thở dài trong lòng.
Anh là người chứng kiến tình cảm của hai người hơn hai năm qua, cũng là người đã âm thầm tác hợp họ, giờ anh lại hối hận không thôi, ảo não cầm chặt vô lăng, nhớ lại lúc bọn họ mới gặp nhau.
Tháng bảy năm ấy, Lục Quyền cùng một nhóm bạn trong đó có Nhan Tịnh Tuyết tổ chức lễ hội ở một nhà hàng, tình cờ thấy một cô bé mặc trang phục nhân viên khúm núm nghe một cô gái mắng xối xả, lúc ấy Nhan Tịnh Tuyết và Lục Quyền lại gần để xem chuyện gì xảy ra, anh và Nhan Tịnh Tuyết khi nghe đến:"Cô cũng chỉ là một đứa mồ côi mà thôi!" của cô gái kia, Nhan Tịnh Tuyết đã xông lên phía trước chắn trước cô bé trước sự ngỡ ngàng của Lục Quyền, anh cũng vội chạy theo.
Nhan Tịnh Tuyết một thân váy dạ hội màu đen từ đâu xông tới chắn trước mặt làm Thanh Tư Phong ngẩn người một lúc, mùi nước hoa nhẹ nhàng thơm dịu từ người cô gái tỏa ra làm cô phải hít thêm một cái, thầm nhủ trong lòng:"Đây là nước hoa gì vậy, thật thơm!", sau đó nghe giọng nói lười biếng của Nhan Tịnh Tuyết cất lên:"Thật xin lỗi, trông cô cũng là người thanh lịch, nhưng sao lời nói lại khó nghe như thế?".
Cô gái thấy có người tiến đến giải vây cho nữ nhân viên cũng bắt đầu ý thức được mình đã nói lỡ lời, nhưng vẫn mạnh miệng:"Là cô ấy đưa món sai, tôi nói vài câu cũng không được hay sao?".
Nhan Tịnh Tuyết lúc này mới thật sự nổi nóng:"Chỉ đưa sai cái món ăn cô cũng có thể mắng chửi người khác sao?".
Cô gái liết mắt nhìn nữ nhân viên đứng phía sau một cái rồi ngồi xuống, cô ta biết hiện tại có rất nhiều người vây xem, cô gái trước mắt ăn mặc xinh đẹp quý phái chắc chắn cũng không phải dễ chơi, cô ta biết rõ nữ nhân viên là Thanh Tư Phong học cùng trường Đại học nhưng khác ngành này của mình là trẻ mồ côi, vốn hôm nay tâm trạng không tốt, bị cho leo cây nên ngồi ăn một mình, không ngờ lại gặp Thanh Tư Phong nên mới mượn cớ trút giận, ai ngờ cô ta tốt số như vậy, được cô gái này nói đỡ.
Nhạn Tịnh Tuyết thấy cô gái làm ngơ mình, định tiến đến chất vấn thì Lục Quyền đứng bên ngoài xem kịch nảy giờ vội tiến đến kéo tay nàng:"Thôi Tiểu Tuyết, kệ cô ấy đi, mình đi về bên kia, mọi người đang chờ đó", nói rồi anh quay lại nhìn Thanh Tư Phong đang ngơ ngác phía sau cười cười.
Thanh Tư Phong nảy giờ còn ngẩn ngơ vì mùi hương của cô gái đòi lại công đạo của mình chợt hồi thần, đừng nghĩ cô háo sắc, từ khi biết nhận thức đên nay cô đã nghe nhiều lời khinh rẻ của nhiều người vì cô là trẻ mồ côi rồi, nên những việc này cô đều đã quen, tuy vẫn còn tổn thương nhưng cô nghĩ người ta nói đúng, với lại nếu cô không nhu thuận thì chắc đã bị xã hội này miệt thị đến không còn đường sống rồi, nếu không nhu thuận bên ngoài, mạnh mẽ bên trong thì khi bị khinh rẻ cô cũng không có ai để dựa vào.
Nhưng hôm nay lại có người bảo vệ mình như thế, Thanh Tư Phong không biết diễn tả tư vị này thế nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Tịch Dương Vô Hạn Hảo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tịch Dương Vô Hạn Hảo, truyện Tịch Dương Vô Hạn Hảo , đọc truyện Tịch Dương Vô Hạn Hảo full , Tịch Dương Vô Hạn Hảo full , Tịch Dương Vô Hạn Hảo chương mới