TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Nó đang chuyển động!"
Chúc Linh không tự chủ được lui về sau một bước, cameraman quay lại hoàn hảo vẻ mặt hoảng sợ của cô, đồng thời truyền qua livestream.
【Đáng sợ quá má ơi, lần này tổ tiết mục chơi lớn dữ vậy QAQ】
【Đau lòng quá đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh nhà chúng ta trắng bệch rồi kìa, hình như bị giật mình thiệt đó.】
【Tổ tiết mục rác rưởi, dám lấy người chết ra đùa giỡn, đau lòng cho Linh Linh của chúng ta.】
【Chậc chậc chậc, đúng là idol nào fan nấy đều thích diễn như nhau, cùng một cảnh mà tao thấy Lang Thu Ngọc người ta biểu hiện tốt quá trời, ngay cả Vân Hành còn không nói gì, vậy ra idol nhà tụi mày là đứa yếu đuối nhất à?】
【Ê anh hùng bàn phím phía trên kia mày không lắp não trước khi nói à? Vân Hành dù sao cũng là đàn ông con trai, Linh Linh nhà tao sao có thể so với anh ta được?】
Chương trình thực tế vốn đã dễ hút fan và anti fan, huống hồ [Đưa Bạn] còn được livestream trên danh nghĩa là chương trình thực tế, lúc này mới vừa gặp chuyện, fan hâm mộ trong livestream đã war nhau đầu tiên.
Nhưng bất kể trên sóng bình luận có cãi nhau như thế nào, sáu vị chính chủ ở hiện trường vẫn đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài.
"Chắc chỉ là trò đùa dai của tổ tiết mục mà thôi," ngón trỏ Cố Duy Sanh khẽ nhúc nhích, vội vàng mở miệng trước khi tình huống trở nên mất kiểm soát, "Tôi thấy hình như nó không cử động nữa rồi."
Băng tuyến trong suốt lan ra từ lòng bàn tay Cố Duy Sanh, chúng quấn chặt lấy tứ chi của bộ xương trên mặt đất, trói chặt nó tại chỗ.
Lâu Tiêu nhìn lòng bàn tay Cố Duy Sanh, như là không ngờ lần này Cố Duy Sanh lại chủ động ra tay.
"Còn không phải là vì lá bùa của anh quá dễ thấy à," Cố Duy Sanh mấp máy môi, "Lần này ra tay là giá khác đấy nhé."
"Bất động thật này," Lang Thu Ngọc ngồi xổm xuống nói đùa, "Chẳng lẽ điều khiển từ xa hết pin rồi?"
Mắt thấy tay Lang Thu Ngọc sắp đụng vào đầu xương trắng, Cố Duy Sanh vội vàng siết chặt băng tuyến trong tay, chỉ lo bộ xương khô này tặng y một cú nào đó kinh hồn.
"Chị Lang chị đừng chạm vào, tay sẽ dơ đó," Vân Hành mặc dù sợ khiếp vía, nhưng vẫn che chở trước người Lang Thu Ngọc, còn đưa cho đối phương một tờ khăn giấy, "Chị muốn tìm cái gì? Nếu được thì để em giúp cho?"
Lang Thu Ngọc quay đầu lại mỉm cười, động tác trên tay vẫn không dừng lại chút nào: "Không ngờ Tiểu Vân Hành của chúng ta lại ân cần như vậy, nhưng mà chạm thì cũng đã chạm rồi, không lấy được gợi ý chẳng phải mình chịu thiệt quá sao?"
Bị cô bất lịch sự nó cũng thiệt thòi lắm, Cố Duy Sanh vừa khống chế băng tuyến né tránh tay Lang Thu Ngọc vừa cà khịa trong lòng, lá gan con người giờ đều lớn như vậy sao?
Vừa nghe đến có thể sẽ có gợi ý, Phó Minh Huân cũng kéo ống tay áo Chúc Linh đi lên phía trước kiểm tra, nhìn có vẻ như muốn tháo bộ xương này ra.
[Anh nói thử xem nếu lúc này băng tuyến bị đứt thì phải làm sao?] Lão Bạch vùi trong lòng ngực Cố Duy Sanh cười xấu xa, [Em đoán Chúc Linh kia nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên la hét.]
[Nếu nó có thể làm đứt băng tuyến của anh, phần em cũng chỉ có thể chạy trối chết.] Cố Duy Sanh không ngừng chuyển linh khí xuống lòng bàn tay, đồng thời không quên nghiêng đầu hỏi Lâu Tiêu một câu: "Chúng ta đi xem không?"
"Đi thôi," Lâu Tiêu mỉm cười, "Không chừng đấy thật sự chỉ là nhiệm vụ suy luận?"
[Nhiệm vụ suy luận cái quần què,] Lão Bạch ở trong lòng không phục phản bác, [Em thấy hắn muốn nhân cơ hội này kiếm chác thì có.]
Cố Duy Sanh lắc đầu, ôm mèo yên lặng đứng sau lưng mọi người: [Tử khí nhạt hồn phách hoàn toàn không có, nhìn thế này ít nhất chết cũng được một năm trở lên, trừ khi là địa phược linh ở đây, không thì nó đã phải đi đầu thai từ lâu mới đúng.]
"Xương chậu hẹp cao mặt cốt thô ráp, hẳn là đàn ông," trong lúc Cố Duy Sanh và Lão Bạch trò chuyện, Lang Thu Ngọc kiểm tra bộ xương đầu tiên lên tiếng phân tích, "Cảm giác quá chân thực, tôi thấy không giống đạo cụ."
Nhưng Phó Minh Huân bên cạnh cô lại phản đối: "Nếu nó thật sự là xương người bị chôn đến mức thối rữa, thì không thể nào nhìn có vẻ sạch sẽ như vậy."
"Tùy mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ," Lang Thu Ngọc vỗ vỗ tay nhận lấy khăn giấy Vân Hành đưa tới lần thứ hai, "Trước kia quay MV đã từng dùng mô hình xương khô, cảm giác không giống với lần chạm này."
"Có lẽ vậy," Phó Minh Huân cũng đứng dậy, dường như hắn không phải rất đồng ý với ý của Lang Thu Ngọc, "Không giấu đồ, xem ra nó chỉ là đạo cụ dùng để dọa chúng ta thôi."
"Nhưng anh không cảm thấy đạo cụ này thật sự quá lạnh sao?" Lang Thu Ngọc nhíu mày nói, "Tôi như vừa mới sờ trúng thứ gì đó lạnh như băng vậy."
Cuối tháng tám là lúc trời nắng nóng nhất, nhưng lúc Lang Thu Ngọc chạm vào bộ xương lại rùng mình, đây không còn là hiện tượng có thể giải thích bằng tác động của tâm lý.
Nhưng tốt xấu gì Lang Thu Ngọc vẫn còn nhớ bây giờ đang livestream, nên cô cũng không hướng mọi chuyện theo hướng kỳ lạ.
Nghe nói như thế, Lâu Tiêu quay đầu lại nhìn Cố Duy Sanh cười nhạt, sau đó hắn khẽ gảy ngón tay, một đốm lửa nhỏ đến mức mắt thường khó có thể phát hiện lập tức rơi xuống băng tuyến trong suốt, lúc nào cũng có thể dấy lên một đám cháy lớn.
Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu trước đó đã ký khế ước không tổn thương lẫn nhau, theo lý thuyết hỏa diễm của Lâu Tiêu và băng tuyến của Cố Duy Sanh vốn phải ở chung hài hòa với nhau, nhưng ai bảo nghiệp hỏa trong cơ thể Lâu Tiêu điên lên đến chủ nhân cũng thiêu, chỉ trong nháy mắt, băng tuyến của Cố Duy Sanh đã vì nhiệt độ cao mà biến về linh khí.
"Lạnh lắm sao?" Lâu Tiêu giả vờ không hiểu sờ sờ bộ xương, "Tôi lại thấy bình thường mà."
Cố Duy Sanh cạn lời nhìn vị ảnh đế nào đó diễn sâu: Không phải nói nghiệp hỏa chỉ thiêu linh hồn sao? Sao y không biết linh khí trong cơ thể y có suy nghĩ nhỉ?
[Với sự bá đạo của nghiệp hỏa, cho dù nó không chạm được nó cũng muốn làm tan chảy anh,] Lão Bạch cuộn đuôi co người lại trong lồng ngực Cố Duy Sanh, [Kiểu người không sợ nghiệp hoả như anh sẽ không hiểu đâu.]
Lão Bạch nói những lời này cũng đúng, đối với Cố Duy Sanh nghiệp hỏa cũng chỉ là một đốm hỏa diễm bình thường nhất mà thôi.
"Chúng ta đi đi, em cứ thấy sợ sợ khi ở lại đây," Chúc Linh nhỏ giọng đề nghị, "Nếu trước khi trời tối chúng ta còn không tìm được nơi để ở thì phiền lắm."
Lang Thu Ngọc ngồi xổm xuống lần thứ hai "bất lịch sự" với xương trắng nghi hoặc nhìn tay mình, nhiệt độ của bộ xương này thay đổi như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự chỉ là tác động của tâm lý?
Lang Thu Ngọc không có được câu trả lời cũng không băn khoăn: "Vậy thì đi thôi, dành hết thời gian ở đây cũng không ích gì.
Đã có người đi đầu, Cố Duy Sanh với Lâu Tiêu nãy giờ vẫn cố gắng không gây sự chú ý đương nhiên không có ý kiến, hai người vẫn như lúc trước nhàn nhã đi cuối đội ngũ, dường như hoàn toàn không hề đặt chuyện vừa rồi vào lòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi, truyện Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi , đọc truyện Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi full , Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi full , Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi chương mới