Cho dù trải qua nhiều lần nguyền rủa như vậy, nàng vẫn không chết.
Nhưng nàng không thể chịu đựng được nữa.
Linh đài của nàng nếu là thông minh, vậy nàng có lẽ còn có thể nhặt lên hy vọng chống cự.
Nhưng bây giờ, nàng muốn chết.
Nàng cảm giác mình hiện tại còn sống chính là bị tra tấn, không bằng chết.
- Giết ta đi..
Khâu Oanh Nhi chậm rãi cuộn tròn người lại, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ầm ầm!
Cửa lớn mật thất mở ra.
Khâu Oanh Nhi miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đầy máu, nhưng dường như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời, trong ánh mắt lại lộ ra một tia hy vọng,
- Sư.. tỷ?
- Sư tỷ, là ta.
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Ôn Tri Hành nhếch miệng cười, giải trừ ảo thân ngàn mặt, lộ ra chân thân của mình.
- Ôn.. Tri.. Hành..
Niềm vui trước mắt chậm rãi rõ ràng, cơ thể Khâu Oanh Nhi cứng đờ.
Nàng sợ.
Ôn Tri Hành, sao lại tới nữa..
- Sư tỷ, ta vừa nghe được.. Ngươi hình như muốn chết..
Ôn Tri Hành từng bước từng bước, chậm rãi tiến lên.
Mỗi bước đi đều có khí phách, giống như giẫm lên ngực Khâu Oanh Nhi.
Khụ khụ khụ!
Trong nháy mắt, trong miệng Khâu Oanh Nhi lại trào ra máu tươi.
- Sư tỷ, cánh tay của ngươi làm sao vậy?
Ôn Tri Hành nhìn cánh tay được băng bó kia, ân cần nói.
- Ôn Tri Hành.. Ngươi.. Làm càn..
Vào giờ khắc này, chẳng biết tại sao, Khâu Oanh Nhi vốn đã không có ý chí cầu sinh lại một lần nữa dấy lên sinh cơ.
Nàng không muốn chết.
Nàng muốn xé nát bộ mặt ghê tởm của Ôn Tri Hành.
- Sư tỷ, ta làm càn cũng không phải lần đầu tiên.
Ôn Tri Hành tràn đầy thương tiếc nâng gương mặt không chút huyết sắc của Khâu Oanh Nhi lên, đau lòng,
- Không sao chứ, ta giúp ngươi xem, chịu đựng một chút.
- Cút!
Ánh mắt Khâu Oanh Nhi đột nhiên âm trầm.
Nàng nhớ lại mấy ngày bị Ôn Tri Hành tra tấn.
Thế nhưng ngay sau đó, cánh tay của nàng truyền đến cảm giác, chính là đau.
Xé và kéo!
Cánh tay thật vất vả mới nối được kia lại bị Ôn Tri Hành kéo xuống.
- A!
Khâu Oanh Nhi mở to hai mắt, miệng không khỏi r3n rỉ thống khổ.
- Sư tỷ, đừng nóng vội, ta thay ngươi xem một chút.
Ôn Tri Hành đặt cánh tay trước mặt cẩn thận quan sát, rồi lại tán thưởng:
- Không hổ là tay của sư tỷ, thật đẹp mắt.
- Ngươi.. Điên rồi..
Khâu Oanh Nhi không ngừng hít một hơi lạnh.
Điên rồi, thật sự điên rồi.
- Sư tỷ, ta không điên.
Ôn Tri Hành lắc đầu, linh quang nở rộ, cánh tay bóng loáng như ngọc bắt đầu tan rã.
- Ngươi..
Đồng tử Khâu Oanh Nhi co rút lại, đáy mắt hiện lên vẻ khó tin.
Ban đầu Ôn Tri Hành làm cũng đã đủ điên cuồng, nhưng hiện tại đã không thể dùng điên cuồng để hình dung.