Một cái đuôi chó dựng thẳng lên, lông trên người có chút nổ tung, trừng mắt nhìn vị đứng ở trước cửa kia.
Nhìn thấy đối phương, Cố An liền biết là ai.
Lý Uy, Lý thừa tướng, trong lớp Cố An có một đứa bé, Lý thừa tướng này là phụ thân của nó.
- Cố tiên sinh.
Lý Uy thấy Cố An, ôm quyền hành lễ.
- Lý đại nhân, không cần không cần.
Cố An đáp lễ xong mở miệng nói:
- Lý đại nhân hôm nay bái phỏng Cố mỗ nhân, nhưng là có chuyện?
Lý Uy khoát tay, cười nói:
- Chỉ là nghe Uyên nhi nói vị tiên sinh này đối với nó vô cùng tốt, tới bái phỏng, hơn nữa đêm nay không biết tiên sinh có rảnh hay không?
Lý Uyên, là con trai của Lý Uy.
Cố An cười ha hả nói:
- Có rảnh, Lý đại nhân mời nói.
- Khụ khụ, có rảnh là tốt rồi, chúng ta có mấy vị đại nhân muốn cùng Cố tiên sinh gặp mặt, không biết Cố tiên sinh có thể hay không thưởng mặt, ăn một bữa cơm?
- Lý đại nhân thịnh tình mời, Cố mỗ đương nhiên muốn cho thể diện này.
- Rất tốt, rất tốt.
Lý Uy hướng bên ngoài vẫy vẫy tay, hai gã tùy tùng mang theo rương lớn nhỏ đặt ở trong sân.
Lý Uy mặt tối sầm, mở miệng răn dạy:
- Các ngươi làm cái gì vậy, ban ngày ban mặt, không thể tìm một mái hiên sao?
Hai gã tùy túng rối rít đi vào phòng Cố An
Trên mặt Cố An vẫn duy trì nụ cười chiêu bài, nhưng ánh mắt cũng nhìn lướt qua hai người kia.
Sau khi bọn họ đi vào trong phòng, Cố An ngẩng đầu nhìn bốn phía một cái mới chịu đi ra, trong đó còn có một người kẹt vào góc chết, Cố An không nhìn thấy gã đã làm gì.
- Vậy tối nay sẽ chờ Cố tiên sinh.
Sau khi để lại địa chỉ và thời gian, Lý Uy tạm biệt.
Sau khi trở về phòng, Cố An kiểm tra một lần, xác nhận đối phương không cho vào thứ gì kỳ quái.
Nhanh như vậy, mới nửa tháng đã xuống tay với mình.
Hắn hiện tại không có cách nào đi tìm Doanh Tử, Lý Uy đã làm như vậy, khẳng định ở bên ngoài sắp xếp người, nếu như phát hiện Cố An hành tung không đúng, chính mình tám phần không sống được hoàng thành, sau đó lại tìm hai người chịu tội thay.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Tô Bách Hợp rón rén đi tới, từ cửa thăm dò một chút.
- Mị Nhi tỷ tỷ bảo ta tới hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
- Là chính ngươi muốn biết hay là Mị Nhi muốn biết?
Tô Bách Hợp bị vạch trần, le lưỡi.
- Vừa rồi người nọ là Lý Uy phải không, lão tìm ngươi nói cái gì?
- Đêm nay Trai Lâu ăn cơm.
Lý Uy cho địa điểm không phải Trai Lâu, mà là Diễm Hương Lâu, chính là thanh lâu thu bạc kia, nhưng bên trong nữ tử chất lượng bình thường, đây đều là Doanh Tử nói cho hắn biết.
- Cố An, nếu không ta giúp ngươi mở rương, hắc hắc.
Tô Bách Hợp xoa xoa tay, bộ dáng rục rịch.
- Ừ.
Được cho phép, Tô Bách Hợp cuối cùng cũng vào cửa, ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi mở ra hai cái rương gỗ.
- Oa..
Bên trong cái rương thứ nhất tràn đầy bạc trắng, Tô Bách Hợp thử một chút, nhưng khí lực của mình dời không nổi.
- Cái này, cái này.. thật nhiều.
Tô gia ít nhất cũng phải hai tháng mới có thể kiếm được nhiều bạc như vậy.
- Một cái rương khác cũng đừng mở, phỏng chừng cũng là bạc trắng.
Tô Bách Hợp lắc đầu:
- Không được, lạc thú mở rương ngươi không biết.
- Ai!
Cố An thở dài, bảo ngươi đừng lái, ngươi càng muốn lái, chuyện này có thể trách ai.
Nụ cười trên mặt Tô Bách Hợp càng đậm, bàn tay nhỏ bé sờ về phía rương thậm chí có chút run rẩy.
Một cái rương liền nhiều đồ như vậy, cái này thoạt nhìn càng quý giá, không biết có cái gì.
Sau khi mở rương ra, Tô Bách Hợp hoàn toàn không còn ý cười, ngồi xuống đất.
Trong một cái rương khác là một bàn tay gãy, máu đã khô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!