Lâm Mạn Ninh nói tiếp:"Giả tạo, tôi ghét nhất những người như chị".
Nói rồi cô đi qua người Trịnh Kiều Ân đi xuống nhà, Trịnh Kiều Ân nắm lấy cổ tay cô.
- "Đứng lại, nói cho rõ mọi chuyện đã".
Lâm Mạn Ninh vung tay:"Tôi không có gì để nói với chị".
Lâm Mạn Ninh đi đến đầu cầu thang nhưng vẫn bị Trịnh Kiều Ân bám lấy.
- "Buông ra". Lâm Mạn Ninh nói rồi hất tay cô ta, bước xuống dưới.
Vì lực mạnh khiến cho Trịnh Kiều Ân mất đà, lăn từ đầu cầu thang xuống dưới.
- A...."
Lâm Mạn Ninh ngạc nhiên nhìn cô ta, cô không ngờ lực mình mạnh đến thế, khiến cho cô ta...
- "Có chuyện gì vậy?". Hắc Bạch Lam lúc này đi ra ngoài, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trịnh Kiều Ân đang yếu ớt nằm dưới sàn, trên trán dính đầy máu, hơi thở yếu ớt. Lâm Mạn Ninh đứng trên đó nhìn cô ta.
Nơi lồng ngực anh như bị siết lại, anh quát.
- "Lâm Mạn Ninh, em làm gì vậy?".
Lâm Mạn Ninh quay lại nhìn anh, cô giải thích.
- "Không phải....tôi không có ý....là chị ta, chị ta cứ bám lấy tôi...."
Hắc Bạch Lam đẩy cô sang một bên, chạy xuống cầu thang.
- "Kiều Ân".
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, Hắc Bạch Lam ngẩng đầu lên nhìn cô.
- "Có phải trước giờ tôi quá cưng chiều em? Kiều Ân làm gì mà em đối với cô ấy như vậy".
Anh bế cô ta lên, Lâm Mạn Ninh lúc này mới định thần lại, cô bước xuống cầu thang.
- "Cưng chiều tôi? Hắc Bạch Lam, chú mù quáng quá mức, chuyện này rõ ràng không phải tôi cố ý, chú lại đi tin chị ta".
Hắc Bạch Lam nói:"Tôi chưa bao giờ mù quáng, tôi chỉ tin vào những điều mắt mình chứng kiến".
Lâm Mạn Ninh cười lạnh:"Được, phải, chị ta là do tôi đẩy ngã đấy, nhưng không phải vì chú đâu. Là vì tôi cảm thấy trướng mắt. Lâm Mạn Ninh tôi chưa làm bất kì chuyện gì vì ai."
Nói rồi cô bước qua anh, rời khỏi biệt thự.
Hắc Bạch Lam nhìn theo cô, muốn lên tiếng gọi cô thì cổ áo bị Trịnh Kiều Ân nắm lấy.
- "Lam..."
Anh cau mày, không chút do dự đưa cô ra xe đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!