Không hiểu được ánh mắt thần bí khó lường của gã sai vặt, Yến Bạch Thu
cũng không tiếp tục đi truy cứu, thấy vị đại gia này không còn chú ý đến mình, cậu bắt đầu trộm nhìn xuống ngân lượng bên trong túi tiền.
Thời điểm cậu tiện tay ước lượng, đã cảm thấy rất nặng, nên đoán chắc hẳn
trong túi này còn có mấy khối bạc vụn, tuy rằng thời điểm tiểu ca giết
heo đưa cho cậu, ban đầu cậu đã từ chối, nhưng thật ra trong lòng đã sớm động tâm, lúc này cầm túi tiền trong tay, trái tim thình thịch thình
thịch nhảy lên mấy cái không yên.
Nhân lúc không ai chú ý đến,
Yến Bạch Thu liền mở túi tiền ra nhìn một chút, sau khi mở ra, nhìn vào
bên trong, thế mà cậu lại thấy có cả một thỏi bạc lớn, khiến cậu kinh
hãi đến tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Thỏi bạc lớn kia, hẳn là phải
được đến mười lượng, còn có thêm năm sáu khối bạc vụn tuy nhỏ hơn một
chút, nhưng cũng phải được vài lượng.
Tóm lại cảm giác giống như cậu đang đi trên đường thì tự nhiên có một cục tiền lớn chọi vô đầu.
Đem miệng túi buộc lại cẩn thận, Yến Bạch Thu chẳng có tiền đồ đem túi nhét kỹ vào trong ngực, không dám hé răng, đồng thời trong nội tâm đang vui
mừng nhảy múa.
Mình có tiền!!!
Đây không phải chỉ là vài
văn tiền đâu, mà là mấy chục lượng bạc đấy, số tiền này cho dù cậu có
bày quán mười ngày cũng không thể kiếm được. Hiện tại có tiền, Yến Bạch
Thu cảm thấy gánh nặng đang vốn đè trên vai lúc này cũng nhẹ đi rất
nhiều.
Sau khi gã sai vặt đi ra thì bắt đầu khuân vác mấy tảng
thịt heo đã chặt tốt, đem số thịt này buộc chặt rồi để lên xe đẩy nhỏ,
đừng nhìn vóc dáng gã sai vặt này trông có vẻ gầy yếu, nhưng thực ra sức lực lại không hề nhỏ, vác một con heo nặng hơn hai trăm cân đi mà không hề thở dốc, đi thẳng ra chỗ xe đẩy đang để ở bên ngoài cửa lớn.
Động tác của hắn rất nhanh, thoáng chốc đã đi qua chỗ Yến Bạch Thu vẫn còn
đang ngơ ngác, chìm trong hy vọng, khát khao về tương lai tốt đẹp phía
trước. Đẩy chiếc xe con, mới vừa ra khỏi sân, ước chừng đi được vài chục bước, hắn liền phát hiện ra điểm không thích hợp.
Tuy con hẻm
này nhỏ nhưng bốn hướng đều thông suốt, nhà lại cửa san sát, nên rất khó che dấu. Đứng ở chỗ này nhìn sang, ở ngay chỗ ngoặt, gã sai vặt phát
hiện một người có vóc dáng tròn vo, là một đại mập mạp hẳn là cùng loại
với tiểu mập mạp đang cười đần độn ở trong viện kia......
Đại mập mạp kia tuy cố gắng che dấu nhưng vẫn lộ ra phần thân thể ở phía sau, với hình dáng tròn trịa này thì có vẻ là cái mông.
Nhìn cái bộ dạng lén la lén lút kia, chắc là ý tứ muốn đi nghe góc tường.
Gã sai vặt chậm rãi lại gần, cẩn thận không để bánh xe phát ra tiếng, thả
nhẹ bước chân đi qua, đi đến gần liền nhìn thấy là lão gia mập buổi
chiều hôm nay đến mua thịt heo, giờ phút này đang nằm bò ra nghe vách
tường, híp đôi mắt nhỏ, nhìn trộm nhất cử nhất động của đại nhân nhà hắn cùng tiểu mập mạp đang ở trong viện. Lão gia mập nghe rất nghiêm túc,
hết sức chăm chú, toàn thân căng thẳng, thi thoảng còn liếm môi, thoạt
nhìn có vẻ hết sức lo lắng. Lúc này không biết là ông nhìn thấy cái gì,
mà cau mày, mặt ủ mày ê, dường như là phi thường buồn rầu, lại còn nhỏ
giọng thở dài một hơi.
Sau khi thở dài, ông thu hồi tầm mắt,
chuẩn bị đổi địa phương khác để tiếp tục quan sát, vừa quay đầu, liền
nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng người thẳng tắp khuôn mặt âm trầm như
cả thiên hạ nợ tiền mình đang nhìn chằm chằm mình, đem Yến Bạch Sinh dọa sợ đến giật bắn cả mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
Yến Bạch Sinh liên tục vỗ ngực, rất là
buồn bực nói thầm: "Ngươi thật đúng là kỳ cục, tại sao lại yên lặng
chẳng nói tiếng nào như thế?"
Đối với gã sai vặt đột nhiên xuất
hiện, Yến Bạch Sinh trong lòng quả thực sợ hãi, tuy buổi chiều hôm qua
ông có tới mua thịt heo, nhưng đối với gã sai vặt này một chút ấn tượng
cũng chẳng có, không quá để tâm, cho nên giờ phút này hoàn toàn không
thấy quen mặt.
Ông nhìn thoáng qua của khe hở nhỏ trên vách
tường, thấy nhi tử đã chuẩn bị đi ra, liền lén lút lách qua người gã sai vặt, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
Gã sai vặt lạnh khốc: "......"
Tư Trấn Khấu thu thập tốt đồ đạc, liền chuẩn bị đi đến chợ bán thức ăn,
trong viện chỉ còn Yến Bạch Thu vẫn còn đang ngơ ngác, cậu cực kỳ cố sức xách theo nồi sắt, thùng gỗ, rổ,... khắp người lỉnh kỉnh toàn là đồ
đạc, hành động vụng về, thoạt nhìn cực kỳ gian nan.
"Ta đưa ngươi lên thị trấn, vừa lúc cũng có thể được ăn sáng sớm một chút." Tư Trấn
Khấu không nói hai lời, liền đem rổ trong tay tiểu mập mạp đoạt lấy,
thùng gỗ cũng xách theo, còn cầm bớt cho hắn một ít đồ vật, rồi đi lên
phía trước mở đường.
Đồ vật nặng nề trên người đều được cầm giúp, trong tay chỉ còn một ít đồ đạc lặt vặt nhẹ nhàng, gánh nặng trên tay
Yến Bạch Thu được nhẹ bớt khiến cậu đi đường lập tức linh hoạt thư thái
hơn rất nhiều.
Tiểu ca giết heo quá nhiệt tình, Yến Bạch Thu rất nhanh cảm thấy ngượng ngùng.
"Thật sự rất cảm ơn ngài." Bởi bước đi trở nên nhẹ nhàng, Yến Bạch Thu thật nhanh đã đuổi theo kịp bước chân của Tư Trấn Khấu.
Ra khỏi sân, khóa kỹ cửa.
Cũng không biết có phải bởi vì thân thể tiểu ca giết heo cao lớn, vóc người
rắn chắc hay không mà Yến Bạch Thu theo bản năng đi ở phía sau đối
phương.
Thật ra, Yến Bạch Thu vốn là một người trầm mặc ít nói,
mặc dù trước kia cậu ở bên ngoài làm công cho người ta, nhưng chỉ khi
đối phương chủ động mở miệng, cậu mới đáp lại một hai chữ, tuy trong
lòng cũng giãy giụa một phen, nhưng lại tự ti sợ đối phương cảm thấy
mình không giỏi ăn nói, hay nhạt nhẽo gì đó, nên nếu có thể tận lực ít
nói, cậu liền ít nói đi một chút. Cho nên việc cùng với người xa lạ giao tiếp chính là việc mà Yến Bạch Thu kém nhất.
Người quen, cậu cũng rất ít cùng họ nói chuyện phiếm.
Chỉ là việc bắt chuyện với tiểu ca giết heo thật sự can đảm lớn nhất trong đời cậu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!