Liễu Thanh Mai làm sao không nghe ra giọng điệu của tẩu tử mình, nàng vẫn cười ha hả như cũ, làm bộ không nghe ra.
"Đệ muội ngươi cũng biết, Thanh Tùng đi làm chuyện đại sự, như thế nào sẽ có thời gian đi tới hậu viện này, chỉ cần chậm trễ một chút thời gian liền thiệt hại không ít tiền, nếu ngươi thật sự cần dùng, ta đây liền kêu hạ nhân đi lấy tiền mang đến đây...." Phu nhân thoạt nhìn đoan chính kia làm bộ hòa khí nói.
Liễu Thanh Mai biết tẩu tử muốn làm khó mình, cũng không quá để ý, lập tức nói:"Tẩu tử, nếu việc này ngươi không làm chủ được, ta cũng không làm khó tẩu tử, miễn cho chọc tẩu tử không vui. Vẫn là kêu đại ca ta đến đây đi, ta thân là muội muội hắn, sao có thể vừa vào tới cửa đã bị đuổi đi?"
Tẩu tử tiện nghi kia còn muốn nói gì đó, Liễu Thanh Mai một hơi cắt đứt lời nàng.
"Ta còn không biết, muội muội muốn vay tiền ca ca, còn có thể mất bao nhiêu thời gian, có thể gây trở ngại tới việc kiếm tiền? Lời này nói ra, cũng không sợ người ta chê cười có đúng không tẩu tử?" Liễu Thanh Mai cười thật xinh đẹp, một chút cũng không đem uy hiếp của tẩu tử để vào trong mắt.
Tẩu tử làm ra biểu tình bất đắc dĩ, đành phải bảo hạ nhân đi tìm đương gia tới.
Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết nhìn nhau, sau đó than ngắn thở dài trong chốc lát, một trong số tiểu thiếp đối với người hầu nói:"Tiểu Mai a, cầm chút điểm tâm này thưởng cho hai hài tử, nhìn xem, đều đói thành như vậy, cũng thật là quá đáng thương."
Tiểu Mai là nha hoàn đứng phía sau ả, vừa nghe thấy phu nhân nói, liền bưng mâm thức ăn tới trước mặt Yến Bạch Thu đứng sau Liễu Thanh Mai.
Đám tiểu thiếp còn lại che miệng, trong miệng phát ra tiếng cười khẽ, đôi mắt hẹp dài lướt qua tia cười nhạo.
Nhà Liễu Thanh Tùng ở trên thị trấn cũng coi như là nhà có uy tín và danh dự, nếu là người thường tiến vào, bảo tiểu nha đầu mang điểm tâm cho hài tử ăn cũng là hợp tình hợp lý, không có ảnh hưởng gì, nhưng đây là nhà cữu cữu Yến Bạch Thu a.
Ngươi tới nhà cữu cữu làm khách, nhà bọn họ đang ăn cơm cùng nhau, lại bảo người hầu đưa qua chút đồ ăn vặt, đây là cái ý gì?
Điều này tương đương với ngươi chỉ là người xa lạ a.
Đây không đơn thuần là chê cười ngươi, mà còn vũ nhục ngươi, Yến Bạch Thu nhíu mày, thật sự có chút chịu không nổi cái người gọi là mợ này, cậu lôi kéo muội muội đứng sang một bên.
"Ai, hai hài tử này của ta, gần đây răng không được tốt lắm, không ăn được những thứ này, thật là phiền tẩu tử lo lắng." Liễu Thanh Mai đẩy tay tiểu nha hoàn, lực tay cũng không nhỏ, tiểu nha đầu ngơ ngác, nhìn về phía phu nhân, trong mắt tràn đầy bất lực cùng cầu xin.
Khuôn mặt tươi cười của Liễu phu nhân tức khắc cứng đờ, hồn nhiên không thèm để ý mà cười cười, bảo tiểu nha hoàn kia lui ra:"Thật là đáng tiếc, cũng không có gì tốt để tiếp đón."
Yến Bạch Thu cười lạnh ở trong lòng, nữ nhân này thật sự là làm trò, nếu ngươi thật sự muốn tiếp đón, cũng không cần vòng vo nửa ngày như vậy, khách nhân tới nhà, một chiếc ghế ngồi cho bọn họ cũng không có.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
Người một nhà vây quanh cái bàn ăn ăn uống uống, không để nhà đệ muội vào trong mắt, ánh mắt kia đều là châm chọc.
Chỉ hy vọng, người cữu cữu kia dễ nói chuyện chút, nếu không tiền này thật đúng là khó mượn.
Thật nhanh, người cữu cữu mà cậu đã gặp qua vài lần đi ra, theo sau còn có một vị quản gia.
"Thanh Mai, ngươi tới đây có chuyện gì? Như thế nào còn mang theo hài tử?" Liễu Thanh Tùng một bộ phú quý, ăn nhàn, bụng phệ, bước đi kiểu chữ bát, giọng nói lại cực kỳ lớn.
Một bàn nữ quyến đang ngồi ăn vội vã đứng lên, cả đám rũ mắt cụp mi.
Liễu Thanh Mai đi tới, đem tình hình trong nhà nói lại một lượt, cũng nói luôn mục đích đến đây lần này:"Ca, nhà ta thực sự có việc gấp, ngươi cho ta mượn trước một chút ngân lượng, chờ ngày sau nhà ta có tiền, khẳng định sẽ trả lại ngươi."
Liễu Thanh Tùng chắp tay sau lưng, một bộ dáng thật hiền hòa, vẫy vẫy tay ý bảo quản gia đi tới phòng thu chi lấy tiền, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi:"Là ca ca, muội muội khó khăn khẳng định là sẽ giúp, chỉ là muội muốn mượn bao nhiêu?"
Liễu Thanh Mai suy nghĩ trong chốc lát, ca ca nàng coi như có tiền, nàng tùy ý nhìn các trang sức trên người mấy vị tiểu thiếp, bên tai đeo trân châu, tùy tiện một đồ vật cũng đáng giá mấy chục lượng bạc, nàng châm chước ở trong lòng nói:"Năm mươi lượng có được không?"
Năm mươi lượng này đối với người nông gia bình thường khẳng định là rất nhiều, là thu thập quanh năm suốt tháng, nhưng vào thời điểm Yến Bạch Sinh còn làm địa chủ, ăn một bữa cơm, cũng nhiều hơn con số đó.
"Năm mươi lượng a..... " Liễu Thanh Tùng ngâm khẽ, gật gật đầu, trong lòng Liễu Thanh Mai buông lỏng, lại thấy ca ca bảo đại tẩu đi theo quản gia tới phòng thu chi, ý cười trên mặt dần phai đi.
"Ta nói Thanh Mai a, gần đây nhất ta đang có một vụ làm ăn lớn, tiền vốn xoay vòng cũng không quá linh hoạt, trong phòng thu chi cũng không còn quá nhiều, muội muội cũng đừng ghét bỏ ca ca đưa thiếu." Liễu Thanh Tùng làm bộ hòa khí nói.
Liễu Thanh Mai nhàn nhạt cười:"Không có việc gì, có thể mượn một chút liền một chút, phần tâm ý này của ca ca muội xin nhận."
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Liễu phu nhân cùng quản sự liền đem tiền lên, chỉ là Yến Bạch Thu vừa nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của bà mợ kia, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Liễu Thanh Mai cũng nhìn tới rõ ràng, trong lòng nói thầm, cũng chỉ nhìn ở trong mắt.
"Đệ muội, đây là chút tiền dư lấy ra được từ phòng thu chi, hẳn là đủ cho cả nhà muội dùng một thời gian. Đệ muội ngươi đừng chê ít." Liễu phu nhân cầm một cái túi vải, căng phồng, thoạt nhìn phân lượng không ít, Liễu phu nhân tựa hồ nghĩ tới cái gì, lắc lắc tay, bên trong phát ra tiếng leng keng. Ả vô cùng thân thiết đưa cho Liễu Thanh Mai, Liễu Thanh Mai đưa tay muốn nhận lấy, tay còn chưa đựng tới, hơn phân nửa cái túi là tiền đồng, lập tức rơi ra từ một lỗ thủng. Tiền đồng rơi trên đất, một chuỗi tiền đồng giống như trời mưa, toàn bộ leng keng leng keng mà rơi trên mặt đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!