Yến Giang lúc này chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.
Cậu quay đầu liền chạy, cảnh tượng phía sau giống như mặt hồ tĩnh lặng bị cơn mưa đánh vỡ, dần dần hóa thành mảnh nhỏ.
Cậu muốn trốn đến nơi không ai tìm thấy, dưới đám mây hung hăng ngủ một giấc.
Nhưng đây không phải Tiểu Miêu Tinh của cậu, Yến Giang không có nơi nào để trốn.
Cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu, rừng rậm biến thành bụi cây thấp bé, cuối cùng trở thành thảo nguyên mênh mong, trống trãi.
Người khổng lồ đen nhàn rỗi lang thang trên đồng cỏ, cong eo, cánh tay phát triển quá mức suýt chút nữa rơi xuống đất.
Yến Giang chạy qua kẽ hở dưới tay chân bọn họ, cậu nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của bản thân.
Trời lại mưa. Là mưa axit, rơi xuống da lông vấy lên cảm giác đau đớn.
Chó con không ngừng đuổi theo phía sau: "Yến Giang! Chậm một chút! Yến Giang!"
Đến cuối thảo nguyên, Yến Giang thấy một con sư tử lởm chởm.
Con hùng sư ngủ dưới tàng cây, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn xếp thành hàng.
Mèo con nhảy lên lưng sư tử, dùng răng nanh sắc nhọn cắn xé da thịt nó,
nhưng chút lực đạo này đối với sư tử mà nói, quả thực so với gãy ngứa
còn nhẹ hơn.