“A Cung, cậu gửi cho tôi địa chỉ phòng trọ của vợ tôi.”
“Vâng. Anh đừng vội tắt máy, tôi có chuyện cần báo cáo.”
“Chuyện gì?”
“Bọn đàn em của Mễ Khắc Hoàng liên tục làm khó đàn em của chúng ta…”_A Cung còn chưa nói hết câu
“Mặc kệ bọn họ. Mà cậu có đi theo dõi vợ tôi không?”
“Vâng, cậu Lãng đang cách tôi vài mét.”
Tần Thiên Lăng chỉ ừ một tiếng, sau đó đến Tần Thị. Vẫn như thường lệ, công việc luôn rất nhiều, làm mãi cũng không xong. Vài tiếng ngồi trên bàn làm việc, Đặng Tiêu Tư gõ cửa.
“Vào đi.”_Tần Thiên Lăng vẫn đang cúi đầu, lia bút kí tên
Khuôn mặt Lãng Minh có một vết sẹo lớn nên y dùng mặt nạ để che lại. Y phải tìm kiếm chỗ làm việc đến 10h trưa. May mắn, y được nhận vào một shop thời trang và được thử việc ngay lập tức.
Đây là một shop nằm trong trung tâm thời mại nhưng thương hiệu của shop này không mấy nổi tiếng nên cũng ít người ra vào. Bà chủ shop này thấy Lãng Minh là lập tức nhận vào liền. Y mang một chiếc mặt nạ rất đẹp, hoa văn cũng tinh xảo nên bà chủ liền nghĩ ra chiến lược thu hút khách hàng cho shop.
Ngoài Lãng Minh ra, còn vài người nữa chịu trách nhiệm đứng bên trong shop, Lãng Minh đứng ở cửa đón khách.
Rất may là đồng phục của shop này có màu đậm nên vết thương trên người Lãng Minh có chút khó nhận ra.
Đúng khoảng 10-15 phút gì đó, có vài cô gái nhìn thấy Lãng Minh và ngỏ ý chụp một bức ảnh. Bà chủ thấy chiến lược của ả hiệu nghiệm nên đã bảo Lãng Minh đồng ý.
Càng ngày có nhiều người đến chụp ảnh, hiệu ứng đám đông được thể hiện rõ ràng. Các khách hàng cứ lần lượt kéo nhau vào shop, bà chủ vô cùng hài lòng với Lãng Minh.
Đến giờ trưa, bà chủ ấy đưa tiền lương cho Lãng Minh.
“Cảm ơn chị.”
“Vất vả rồi. Buổi chiều cứ thế phát huy.”
Bà chủ shop này không bao ăn trưa nên mới phát lương, cho nhân viên muốn ăn gì thì ăn.
Tuy vậy, Lãng Minh chẳng đụng đến một đồng nào, gặm nửa ổ bánh mì còn lại.
“Để dành tiền nuôi A Bối.”
Giờ trưa cũng nhanh chóng trôi qua, buổi chiều khách tương đối tấp nập. Lãng Minh phải vất vả làm hai ba công việc cùng lúc như thu ngân, tư vấn và chụp ảnh với khách.
Tan làm, cả người Lãng Minh đã mỏi nhừ đi. Tất cả mọi người trong shop đều định về nhà. Tự dưng, một đám người toàn nam, thoả sức đập phá đồ đạc trong shop. Mấy người đó còn nhắm vào Lãng Minh, nói y thiếu nợ không trả gì đó, mặc dù y chẳng quen với bọn họ.
“Trả tiền mau đây. Thằng nhóc ranh này.”
Bọn người đó hù doạ, đập phá đồ, nhưng không hề động vào Lãng Minh một tí nào.
“Ai gọi bọn mày tới đây?”_Lãng Minh vào mặt bọn chúng
Đám người đó bỗng trở nên e dè, nói nhỏ với nhau.
“Anh dâu, giận rồi làm sao đây?”
“Là Tần Thiên Lăng đúng không?”
Bọn chúng im bặt, chẳng dám hó hé.
Lãng Minh quay sang xin lỗi bà chủ, gởi lại tiền lương, để tránh áy náy.
“Mấy ngày sau em sẽ làm việc không công, để bù lại sự tổn thất của shop ạ.”_Lãng Minh cúi đầu
“Biết vậy thì tốt. Cậu ở lại dọn dẹp cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Lãng Minh nhìn đống hỗn độn, thở dài ngao ngán.
“Sắp phải đón A Bối mà lại…”_Lãng Minh bực tức
Lãng Minh lúi cúi dọn dẹp trong 30 phút, và cũng có sự giúp đỡ của đám người kia.