Lê Tương kinh ngạc mở mắt ra, đỉnh đầu xuất hiện mấy cái đầu to xém chút nữa đã làm nàng sợ đến nỗi tắc nghẽn cơ tim. Ba người đàn ông xa lạ, nàng không hề quen biết bất kì ai! “Các người là…” “Tương Nhi, con vẫn còn sống! Cha sắp bị con hù chết luôn rồi!” Người đàn ông với cặp mắt hồng hồng vì xúc động, dáng vẻ cực kì oan ức, lại có chút buồn cười. Chờ chút! Cha?! “Cha?”
Người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt to khẽ đáp một tiếng, nâng Lê Tương dậy sau đó xoay người tiến vào trong khoang thuyền. “Tương Nhi, trước tiên con đem quần áo ướt thay ra đi, cha sẽ nấu cho con chút nước nóng để khử lạnh.” Lê Tương nhìn mọi thứ trước mắt mà trợn mắt ngoác mồm, đầu ong ong như là có mấy chục con ong mật bay xung quanh. Đây là chỗ nào? Nàng là ai? Người vừa tự xưng cha kia là ai nữa? Quần áo mà bọn họ mặc nhìn rất cổ, nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ ở trong bệnh viện. Hơn nữa rõ ràng một phút trước nàng còn đang ở trong bệnh viện, nhưng hiện tại lại đang ở trên một cái khoang thuyền?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!