Vân Thanh bắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm một lúc, tâm trí hơi khựng lại.
Sau vài giây kiểm tra, cô vươn tay lấy chiếc túi của mình.
Cô nhìn thấy nó ngay khi lên xe, nhưng đã không lấy.
Cái túi nhẹ hơn rất nhiều, cuốn sách cồ chữ nho ban đầu đưực bỏ vào bên trong đã biến mất.
Đa sồ đều rơi ở đấu trường.
Vân Thanh cũng không coi trọng, dù sao cô đọc qua một lần, nội dung khắc sâu trong đầu, cùng lắm là im lặng.
Cô gọi điện cho Tiêu Dao Tử.
“Sư phụ, con gặp phải bệnh khó chữa, muốn mời người chỉ giáo.”
Vân Thanh cực kỳ cung kính.
Tiêu Dao Tử rắt hài lòng vì là một người thầy phù phiếm.
Trước khi ông phát hiện ra đồ đệ của mình là một thiên tài tầm cỡ thế giới, lòng tự trọng của ông đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Bây giờ xem ra gừng càng già càng cay.
Ông hắng giọng “Nói cho ta biết, ta sẽ dạy con thật tốt.”
“Có một bệnh nhân trúng độc sắp chết, nhiều độc tố tích tụ trong cơ thể nhiều năm, làm tổn thương tim mạch, nội tạng….” Vân Thanh mồ tả các triệu chứng của Hoắc Cảnh Thâm, sau đó chuyền chủ đề “Vợ của bệnh nhân này muốn hỏi, họ có thể có con không?”
Tiêu Dao Tử hoàn toàn nghe không có chút gì sai cả.
Ồng nghiêm nghị nói “Nếu chức năng thể chất của bệnh nhân không có vấn đề gì, theo lý thuyết thì có thề sinh con. Nhưng còn phải xem thể chất của người phụ nữ. Nếu thề chất của người phụ nũ’ lạnh lẽo, giống như con, cô ấy sẽ
không chịu nồi máu của người đàn ông, cứ mười đứa trẻ được sinh ra sẽ cỏ chín đứa bị mắc bệnh khó chữa.”
Hoắc Cảnh Thâm
Ồng già này y học giỏi, nhưng đầu óc thật sự không tốt.
Thật ra Vân Thanh đã đoán được câu trả lời trong lòng nên mới thử gọi cho Tiêu Dao Tử chỉ để xác nhận.
Sau khi cúp điện thoại của Tiêu Dao Tử, Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm trước mặt.
“Cho nên anh mới đẻ em uống vân mây đen đúng không?” Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, nỗi bất bình trong lòng Vân Thanh lập tức táng lên vài phần.
Cô giơ tay đánh về phía Hoắc Cảnh Thâm.
“Đồ khốn nạn!” Thế nhưng lại bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm lại.
Hoắc Cảnh Thâm nhéo cổ tay cô, tay còn lại rút cây kim dài cắm trên cổ cô ra.
Vân Thanh có chút kinh ngạc “Anh…”
“Em thật sự cho rằng một mũi kim có thề hạ được anh sao?” Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!