Nghe giọng nói của anh, Vân Thanh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dù sao có Hoắc Cảnh Thâm ở bên, cô yên tâm ngủ trong bồn tắm, anh sẽ không để cô bị cảm đâu…
Hoắc Cảnh Thâm bế cồ lên giường, lấy máy sấy, điều chỉnh nhiệt độ, nhẹ nhàng vuốt ve tỉ mỉ sấy đuôi tóc bị nước làm ướt của Vân Thanh.
Còn Vân Thành, cô yên tâm nằm trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, cảm giác được gió ấm thổi qua rất thoải mái.
Cô hé nửa mi mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú không thể rời mắt của Hoắc Cảnh Thâm.
Lúc này, anh hơi cụp mi xuống, chuyên tâm sấy tóc cho cô, lông mi vừa dày vừa dài như lông quạ, trên mí mắt phủ lên
một bóng mờ mờ, nhìn anh… thật dịu dàng.
Vân Thanh nhịn khồng được đưa tay chạm khuôn mặt anh.
Hoắc Cảnh Thâm không ngừng cử động tay, liếc nhìn cô “Không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ…” Đôi mắt Vân Thanh híp lại thành hình tráng lưỡi liềm, cồ nhìn thẳng vào anh với vẻ vui mừng không giấu giếm, cô nói “Hoắc Cảnh Thâm, em xong thật rồi. Hình như bây giờ em càng ngày càng thích anh.”
Những lời nói như vậy, cô dường như chưa từng nói ra ….
Bàn tay đang sấy tóc của Hoắc Cảnh Thâm hơi dừng lại, một lúc sau anh mới nhẹ giọng nói “Vậy thì em thích đi.”
Câu trả lời này hiển nhiên không phải lời Vân Thanh muốn nghe.