Anh cụp mi liếc Tô Tử Du một cái, nghẹn họng: “Dượng nói đây là tóc của người phụ nữ tên Diêu Thi Duyệt.”
Khi anh làm gãy cổ tay cô ta, nhân lúc cô ta đau đớn nhất, anh đã nhổ vài sợi tóc trên đầu cô ta.
Có lẽ Diêu Thi Duyệt không nhận ra rằng hai sợi tóc của mình đã bị nhổ.
Tô Tử Du mở to mắt: “Wow, dượng của con thật tuyệt vời! Đến cái này mà cũng lấy được?”
Mộc Quy Phàm: “Ừm.”
Anh là ai chứ, có gì mà anh không lấy được không hả?
Tô Tử Du bỗng nhìn Mộc Quy Phàm một cách kỳ quái: “Chờ một chút, dượng biết dì ấy à? Tại sao dì ấy lại cho dượng tóc?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo nhào người tới, khen ngợi: “Ba lợi hại nhất trên đời!”
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, con gái của anh là tốt nhất!
“Túc Bảo, trên đời này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có thứ gì có thể giúp người làm việc không?” Mộc Quy Phàm kể lại chuyện vừa gặp Diêu Thi Duyệt – đương nhiên, bỏ qua chuyện vặn gãy cổ tay cô ta.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, nhìn sang bên cạnh: “Sư phụ, trên đời này ngoại trừ quỷ ra, còn có thứ gì khác có thể giúp người làm việc không?”
Kỷ Trường nghĩ thầm, ta nghe thấy rồi đệ tử ngoan, không cần nhắc lại đâu, người khác sẽ nghi ngờ đó.
Kỷ Trường nói: “Đúng vậy, họ là Tiên Gia, bà cốt bà đồng…mà chúng ta đã đề cập trước đây. Đây không được coi là ma quỷ, nhưng có một số là âm linh. Sư phụ cũng không biết chắc lắm.”
Kỷ Trường cho rằng bên Diêu Thi Duyệt có thứ gì đó luôn đi theo.
Bản thân cô ta nói rằng cô ta có thể đoán được vận mệnh…
Đầu óc Túc Bảo hoạt động rất nhanh, bé nhớ lại tất cả những gì sư phụ đã dạy trước đây rồi tự động tóm tắt lại. Sau đó bé hỏi: “Dì ấy đang nuôi một tiểu quỷ ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!