Hai người cũng không có thù hằn gì, nếu trả đũa hắn vì loại chuyện kia thì quá hèn hạ, Thường Tranh không làm được. Nhưng hù dọa một chút, anhvẫn sẵn lòng.
Là bạn cùng phòng một thời gian, Thường Tranh biết tính Tiểu Lý.
Gã rất hay đa nghi vẽ chuyện.
anh cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cười một cái, cũng đủ khiến gã thấp thỏm một thời gian dài.
Thường Tranh không thèm để tâm nữa, ánh mắt phiêu đãng nhìn về phía Đào yêu.
cô có mừng cho anh không?
anh đứng đối diện, nhìn vẻ mặt vui cười của cô.
Thấy nam chủ nhìn mình, ý cười trên mặt Chung Tình càng thêm rạng rỡ.
không hổ là nam chủ, là người có ý chí! Nhanh như vậy đã có phong thái nam chủ.
Vậy là nhiệm vụ có bước tiến lớn rồi.
Thấy Thường Tranh vẫn nhìn mình, Chung Tình giơ ngón cái, chúc mừng thắng lợi.
Thường Tranh ngẩn người một chốc, sau đó lại cong môi cười.
Nụ cười này khác với nụ cười cố ý hù dọa Tiểu Lý ban nãy.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, anh chưa có lúc vui vẻ như thế này.
Sau câu nói của Quách đạo, xung quanh lúng túng lặng im, Chung Tình nghĩ đoạn lẹ làng cất bước lên phía trước.
"Nhiệt liệt chào mừng vai nam chính mới của đoàn chúng ta nào, về sau cùng nhau vui vẻ hợp tác nhé!" cô mỉm cười cất lời.
Câu nói này của Chung Tình tháo gỡ không khí ngưng trệ vừa rồi, xung quanh trở nên thoải mái hơn.
Mấy vai phụ trong đoàn phim cũng theo Chung Tình niềm nở chào đón Thường Tranh, tựa như sự lúng búng ban nãy không tồn tại.
Thường Tranh biết rõ, phân nửa số người này đang coi khinh anh; anh cụp mắt, điềm nhiên chào hỏi bọn họ.
Chưa chứng minh được thực lực, bị khinh thường, bị hoài nghi, bị ghét bỏ cũng không sao, anh sẽ dùng hành động để chứng tỏ.
anh không khỏi phóng tầm mắt về phía Chung Tình – cô lại giúp anh lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!