Chung Tình cảm giác có người đến gần, cô cố gắng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Men say khiến tầm mắt cô có phần mơ hồ, trước mắt cô xuất hiện mấy bóng người liền, nhịn không được tiến gần để nhìn rõ.
Mùi hương hoa đào trở nên đậm hơn.
Thân thể Thường Tranh cứng đờ.
Hắn không khống chế được thân thể mà lại gần, đem hoảng cách an toàn giữa hai người thu hẹp lại.
Lúc này Đào Yêu đến gần vậy, hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt to bịt kín một tầng sương mù mênh mông hơi nước, cùng môi anh đào hồng nhuận kia.
Thật xinh đẹp.
Hắn thầm nghĩ.
Lúc này cung tình nhìn rõ người kia là ai.
" Thường.... Tranh!"
Cô giống như đứa bé, cố tình đem tên hắn gọi dài ra.
Thường Tranh nhẹ nhàng lên tiếng: " Ừ?"
Chung Tình nhếch môi nở nụ cười, cô đứng thẳng thân thể, nhìn Thường Tranh tự mỉm cười.
Cười một lúc, cô vươn tay giống như trưởng bối vỗ vỗ vai thường tranh: " Cậu phải thật tốt... Ừm, đóng phim cho tốt, bắt lấy giải thưởng kim hoa, ừ.... Trở thành ảnh đế, ra khỏi trung quốc, vươn ra quốc tế!"
Cô giống như có gì đảm bảo, dùng ngữ khí đứng đắn nói ra lời này.
Chỉ là lời nói đứng đắn này gắn với bộ dạng say khướt của cô, nháy mắt trở nên không đứng đắn.
Hình ảnh này trông buồn cười.
Nhưng Thường Tranh không cười, hắn bình tĩnh nhìn Chung Tình vẻ mặt mê mang.
Người ta nói lúc say là nói thật, ch nên lời này là trong lòng cô, nhưng cô sao lại có chờ mong cao như vậy với hắn?
Cô với mình lại không có giao tình gì, vì sao lại chờ đợi đến vậy?