Dưới ánh đèn rực rỡ, chất liệu từng bộ đồ nhỏ cái này còn mỏng hơn cái kia quả thực muốn lóe mù mắt Phó Ấu Sanh.
Bà Thương nhìn cô nói: "Đều là vì bé cưng."
Phó Ấu Sanh: "......"
Siết chặt nắm tay nhỏ: "Không cần thử nữa, gói hết lại cho tôi đi."
Size này, cô mặc vừa vặn.
Ở dưới mí mắt người khác thử loại nội y phong cách này, Phó Ấu Sanh cảm thấy thực sự đã phá vỡ điểm mấu chốt trong cách ăn mặc của cô.
Dè dặt phong nhã truyền thừa của Phó gia, vẫn còn trong xương cốt của Phó Ấu Sanh.
Mặc dù là gia nhập làng giải trí, Phó Ấu Sanh cũng chưa bao giờ quay chụp loại bìa tạp chí cùng quảng cáo giới hạn độ tuổi kia, rất nhiều tạp chí hàng đầu quốc tế đều thích ăn mặc táo bạo, mà khi Phó Ấu Sanh lựa chọn những thông cáo này, đều sẽ nói rõ với đối phương trước.
Điểm mấu chốt của cô ở chỗ nào.
Vì vậy, trang bìa táo bạo nhất của Phó Ấu Sanh trên mạng hiện tại, có lẽ cũng chính là trang bìa tạp chí thời trang mặc váy ngắn hai dây, phủ một tấm chăn.
Có điều ――
Bà Thương nói đúng, tất cả đều là vì bé cưng.
Hời cho tên chó cún Ân Mặc kia rồi.
Bà Thương vừa nghe Phó Ấu Sanh buông lỏng.
Lập tức dẫn cô đi đến trước một cánh cửa lớn.
Cửa lớn là loại màu vàng cổ điển kiểu Âu, vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, "Đưa cô đi xem cái đẹp hơn."
"Chỉ những VIP cao cấp tiêu phí hơn một triệu mới có tư cách đi vào."
Bà Thương nói một cách thần bí cực kỳ.
Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy, đây là cánh cửa mở ra xứ sở thần tiên của Alice gì đó.
Còn cao hơn mức chi tiêu của hàng hóa xa xỉ sao......