Nhận nhầm người làm Lê Tuấn quê hết sức. Anh vội vã thu lại nụ cười của mình, làm ra vẻ nghiêm túc để giấu đi sự ngại ngùng. Cô gái đứng trước cửa rất xinh đẹp, thân hình chuẩn và gương mặt sáng hút mắt người nhìn, giọng nói cũng ngọt đến tận xương. Đối diện với một người đẹp dường này khiến anh thoải mái hết sức, ấn tượng ban đầu khá tốt cho đến khi cô ta thốt ra mấy chữ: phó tổng Lâm.
Người của lão Lâm!
Hừ, đến đây làm gì?
Đánh hơi nhanh gớm, định đưa người tới lung lạc Dương Khả đúng không?
Nhưng sao lão không đi mà lại cử một con cừu non đến thế này? Hơn nữa cô gái này có gương mặt lạ hoắc, chẳng lẽ mới được tuyển dụng? Nhưng mới tuyển dụng lại có khả năng được đến gặp trực tiếp tổng giám đốc? Ai da, hay là có hậu trường?
Lê Tuấn không nhịn được nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới, cô gái đứng bên cửa hơi ngại ngùng, cô cố gắng kéo chiếc chân váy xuống, muốn che đi đầu gối. Nhưng hành động ngốc nghếc này chỉ càng khiến cô trở nên gợi cảm hơn mà thôi. Ồ, một cô gái ngây thơ nhưng vẻ ngoài quyến rũ đến chết! Đúng là món hàng mà tên đàn ông nào cũng thích, nếu như lão Lâm vì đã từng "ăn" cô ta mà cất nhắc cô ta lên làm thư kí thì cũng có thể hiểu được.
"Cô là nhân viên mới?" Lê Tuấn hắng giọng, vẫn không hề có ý định né người cho cô vào nhà "Tôi chưa thấy cô ở công ti bao giờ!"
"Vâng! Em là Miên Miên!" Cô cúi đầu nhỏ giọng "Anh là trợ lý của cô Khả hả? Nghe nói cô ấy đang dưỡng bệnh ở đây nên phó tổng Lâm bảo em mang tài liệu qua.."
"Trợ lý?.." Lê Tuấn mím môi, còn không biết anh là ai nữa? Đúng là thỏ bạch ngây ngô! "Tài liệu gì? Cứ việc đưa cho tôi, tôi sẽ tự tay đem cho Dương Khả!"
"Không được, phó tổng dặn em phải đưa tận tay cô Khả!" Miên Miên lắc đầu như trống bỏi, nhất quyết giữ chặt tài liệu trong tay. Hành động bướng bỉnh này càng khiến cô có mấy phần trẻ con, đáng yêu cực kì "Anh trợ lý này, anh để em vào nhà chờ có được không?"
"..." Lê Tuấn không phải con người sắt đá, đứng trước cái đẹp lại càng không. Hơn nữa cũng chỉ là vào nhà ngồi, đâu có ăn của anh miếng thịt nào nên tất nhiên anh né sang một bên, cười nhẹ "Được!"
"Cảm ơn anh!" Miên Miên cười rộ lên, hai lúm đồng tiền bên má khiến cô bừng sáng. Lê Tuấn gần như bị vẻ ngoài này hút hồn, bàn chân mới bước được một nửa đã vội khựng lại. Cùng lúc ấy, chẳng hiểu Miên Miên đi đứng kiểu gì mà chân cô trẹo sang một bên, cả người mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Cũng may Lê Tuấn vẫn đứng đó nên vô tình ôm trọn lấy cô, đỡ cho cô khỏi phải hôn đất.
Hai bàn tay lớn của anh vòng qua, ôm lấy eo nhỏ của Miên Miên, ngực bự của cô ép thẳng vào ngực phẳng của anh, khiến hai trái tim kề sát bên nhau, đập thật mạnh.
Miên Miên ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sáng long lanh kết hợp với hai gò má ửng hồng khiến Lê Tuấn bối rối. Cô dường như nhận ra sự bối rối này của anh, ngay lập tức dùng sức đẩy anh ra, lui lại phía sau hai bước mà lắp bắp: "Xin.. Xin lỗi anh! Miên Miên không cố ý đâu! Xin lỗi!"
"Không sao!" Cảm xúc mềm mại vẫn còn đọng lại trên tay và bên ngực, mùi hương quyến luyến khiến khứu giác của Lê Tuấn trở nên nhạy cảm. Nụ cười của anh trở nên sâu hơn, đôi mắt khe khẽ nhíu lại nghi hoặc.
Mới gặp đã làm ra hành động kiểu này, cô ta nhất định có mục đích gì đó! Định quyến rũ anh đấy à? Lão Lâm muốn chia rẽ anh và Dương Khả nên quyết định gửi người này đến đây. Muốn anh và cô ta tiếp xúc, tốt nhất là thân mật một chút, sau đó để Dương Khả nhìn thấy, rồi thì.. Haha, chuyện tiếp theo không cần phải nghĩ nữa.
Bảo sao lão ta tự dưng thay đổi khẩu vị, muốn tìm thư kí trẻ đẹp dường này. Hừ, nghĩ anh ngu ngốc lắm à? Đúng là đồ điên! Ngọt ngào cũng bằng được Dương Mai? Xinh đẹp cũng có hơn cô ấy?.. Mà dù hơn thì sao? Đàn bà chỉ là công cụ, không phải người này thì dùng người khác, Lê Tuấn chỉ cần tiền, có tiền, loại đàn bà nào anh chơi không nổi?
"Cô vào đi!"
"Vâng.." Lê Tuấn đột ngột lãnh đạm làm Miên Miên ngẩn ra, cô cúi mặt lí nhí "Xin lỗi, anh đừng giận em nhé!"
*
Bên này Dương Khả có thời gian đi dạo chán chê mê mỏi, thì bên kia, phó tổng số 2 - Dương Mai - đang tất bật đến bù đầu. Lão Lâm không biết mắc chứng gì mà đồn đẩy cho cô đủ loại giấy tờ các kiểu, yêu cầu cô nghiên cứu và thông qua. Bình thường ít việc Dương Mai còn kêu gào lão Lâm ngăn cản cô và Lê Tuấn. Nay bị đổ dồn đủ thứ thủ tục giấy tờ lại khiến cô có chút hoa mắt chóng mặt.
Cũng may bên cạnh có không ít tay chân, lại thêm Lê Tấn và Lê Tấm đã tới công ti giúp cô chạy việc nếu không nhất định Dương Mai chết vì nhức đầu rồi.
Không sao!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!