Đúng là càng lớn khả năng diễn xuất của con người lại càng tốt.
Dương Khả nhớ ngày nhỏ Dương Mai cũng không phải kiểu này. Lúc chị vừa được
đón về nhà cô, đôi mắt đen láy mặc dù e dè sợ hãi nhưng lại linh động và đầy mơ ước. Còn hiện tại trong đôi mắt ấy phản chiếu những thứ gì,
Dương Khả thật sự không thể đọc được. Phải nói là từ rất lâu rồi cô đã
không còn đủ khả năng đoán định xem chị ấy suy tư, tính toán những điều
gì. Sống trong xã hội thượng lưu với thân phận con gái nuôi, Dương Mai
trở nên cẩn trọng hơn cũng đúng.
Lúc Dương Mai đến, Dương Khả cũng chỉ mười mấy tuổi. Cô có bệnh tim không
thể đến trường giống như những đứa trẻ khác. Thật ra thì cô đi cũng
không sao, nhưng bố mẹ cô hiếm muộn, mãi mới sinh được cô con gái quý
giá, làm sao nỡ để cô ra ngoài chịu khổ chứ?
Chính vì vậy nên ông bà mới cất công tìm cho cô một người bạn nhỏ. Dương Mai may mắn được chọn, một phần vì cô xinh đẹp ngoan ngoãn, một phần là do cô cách Dương Khả
không quá nhiều: chỉ một tuổi.
Hai cô gái nhỏ sống trong biệt thự
lớn, dưới tình yêu bao la không cần hồi đáp của bố mẹ cô. Họ tạo điều
kiện cho Dương Mai và Dương Khả, thuê những gia sư tốt nhất về dạy dỗ
hai người trở thành những cô gái hoàn mỹ nhất của giới thượng lưu. Ngoài đãi ngộ này, những quần áo xa hoa, những phòng ở rộng lớn, những đồ
dùng tinh tế hoặc những bữa tiệc thượng lưu.. càng không thể không có
kèm theo. Dương Khả vốn dĩ đã quen với những điều này nên cảm thấy rất
bình thường. Nhưng Dương Mai thì khác, cô sống trong khổ sở từ nhỏ, bỗng dưng thay đổi một bước lên trời dĩ nhiên trong lòng sẽ nảy sinh cảm
giác sợ hãi lo được lo mất. Đến năm cả hai mười tám tuổi, Dương Khả vừa
theo học chuyên gia kinh tế, vừa đến tập đoàn làm quen với công việc.
Dương Mai sợ bản thân bị vứt bỏ, lập tức xin phép bố mẹ nuôi cho mình
tham gia những khóa đào tạo chuyên nghiệp về điều dưỡng, để sau này có
thể ở cạnh chăm sóc em gái có bệnh tim.
Trong mấy năm tất bật, ánh mắt của Dương Mai càng pha tạp nhiều thứ hơn.
Nhưng Dương Khả không quan tâm, dù gì chị ấy cũng phải trưởng thành, cô
cũng khác vì sao không cho phép người khác đổi thay? Miễn là Dương Mai
vẫn là chị cô, vẫn luôn đối xử tốt với cô là được. Mọi thứ còn lại,
không cần thiết!
Cũng trong thời gian này, gia đình Đông Phong xảy ra chuyện lớn. Công ty phá sản, bố anh nhảy lầu tự vẫn, cả gia đình anh phải dắt díu ra nước ngoài vì ở quốc nội vẫn còn tồn đọng một khoản nợ lớn. Bố mẹ Dương Khả ra sức giúp đỡ, nhưng nhà anh dường như đã không còn đường sống ở đây, buộc
phải đến một vùng đất mới để khởi nghiệp. Hai người thưa dần những cuộc
nói chuyện, Đông Phong có chuyện cần làm, Dương Khả cũng phải chuẩn bị
cho tương lai kế nghiệp cha mẹ. Cô không làm phiền anh quá nhiều, vậy
nên bên cạnh cũng chỉ còn một người chị nuôi bầu bạn.
Hai năm sau, khi cô vừa tròn hai mươi thì bố mẹ gặp tai nạn giao thông cùng lúc qua đời. Đường đột không một lời báo trước làm Dương Khả cảm giác
như cả thế giới đều phải sụp đổ. Mặc dù bố mẹ cô đều đã có tuổi, nhưng
chết già và chết do tai nạn là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Và nữa, đâu ai đứng trước cái chết của những người mình yêu thương mà có thể
bình tĩnh được?
Cô chìm trong đau đớn thật lâu thật lâu, trong lòng
không ngừng tự hỏi vì sao trái tim cô lúc này lại có thể kiên trì đến
vậy? Chẳng phải bình thường nó yếu ớt lắm ư, chỉ một chuyện nhỏ, một cảm xúc dao động cũng có khả năng khiến cô đau đớn. Ấy vậy mà khi nghe tin
bố mẹ đều mất, nó lại lặng đi, không chút phản ứng nào hết. Nỗi đau quá
lớn ứ đọng khiến nó không cách nào tỏ thái độ rõ ràng được, hay do linh
hồn của bố mẹ cô đang cố gắng giúp cô giữ lại cái mạng nhỏ này? Không ai trả lời Dương Khả, cũng chẳng có ai ở cạnh cô lúc này, trừ Dương Mai.
Chị tìm đủ mọi cách kéo Dương Khả ra khỏi đau khổ nhưng bởi chính cô
không muốn nên chị cũng không khiến cô khá hơn chút nào. Cực chẳng đã,
Dương Mai đành phải thay em mình phụ trách một phần công việc ở tập
đoàn, vừa trông nom chăm sóc không để bệnh tim của cô diễn biến xấu đi.
Nhớ lại lúc đó Dương Khả lại cảm thấy mình đúng là vô dụng, chìm trong
nỗi đau của bản thân mà chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của người khác. Dương
Mai cũng đau lòng, Dương Mai cũng mệt mỏi.. vậy mà cô trẻ con ích kỉ đâu hay.
Một ngày
đẹp trời nọ, khi Dương Mai xuất đủ 72 chiêu kéo cô ra ngoài đi dạo thì
cả hai lại bất hạnh gặp cướp. Cũng may lúc này một người con trai tuyệt
vời đã xuất hiện giúp đỡ cả hai. Người ấy cao lớn, ấp áp như ánh mặt
trời, nụ cười của anh tỏa nắng khiến trái tim cả hai cô gái nhỏ đều nhảy loạn nhịp. Không ai khác - người ấy chính là Lê Tuấn, chồng của cô bây
giờ.
Lê Tuấn bằng tuổi hai người, anh học ở một trường kinh tế khá
nổi danh. Thật ra với khả năng của Lê Tuấn thì việc vào trường hàng đầu
cũng không có gì khó khăn cả. Nhưng đáng buồn thay, kinh tế của gia đình anh từ khi bố mẹ anh mất đi xuống rất nhiều, dưới anh còn hai người em
nhỏ cần lo lắng, thế nên dù không muốn Lê Tuấn vẫn phải vào trường hạng
hai. Trường này cung cấp học bổng toàn phần, hơn nữa còn có nhiều suất
tuyển thẳng vào các công ti của nước ngoài, tạo điều kiện cho sinh viên
vừa học vừa làm.. nên cũng không đến nỗi quá tệ.
Quen nhau một thời gian, cô và Dương Mai mới biết Lê Tuấn là con người vượt
lên nghịch cảnh và cực kì có chí tiến thủ. Anh vừa học vừa làm thêm từ
khi còn đi học cấp ba. Bố mẹ đều mất để lại một khoản nợ khá lớn khiến
ba anh em anh không còn nhà để ở, buộc phải nay đây mai đó trú tạm tại
nhà người thân. Nhưng thói đời là vậy, làm gì có ai muốn nuôi không một
đám tàu há mồm làm gì. Họ hàng nhà Lê Tuấn nhanh chóng tỏ thái độ ghét
bỏ khiến ba anh em không còn chỗ đặt chân. Cuối cùng anh phải tìm cách
thuê nhà ở ngoài, tằn tiện vừa nuôi em vừa đi học. Lê Tuấn không bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ ngang giữa chừng, hơn ai hết, anh hiểu, chỉ cần tới
trường thì sau này mới có tương lai tươi sáng. Thoáng qua đã thật nhiều
năm, nay anh đã có công việc ổn định ở một công ti nhỏ, lương tháng rất
khá.
Nhìn gương của anh, lại được anh tiếp thêm động lực, Dương Khả
vực dậy bản thân. Tình yêu một lần nữa khởi tử hoàn sinh cho cô, khiến
cô từ một kẻ mềm yếu biến thành nữ cường nhân. Ép mình trưởng thành
trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc Dương Khả đã đứng vững gót chân
trong tập đoàn, không cần đến sự giúp đỡ của bất kì ai nữa.
Lê Tuấn không hề biết Dương Khả là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Với anh, cô và Dương Mai chỉ là những tiểu thư con nhà giàu có mà thôi. Lại tiếp xúc thêm, Dương Khả rơi vào lưới tình với anh lúc nào chẳng hay.
Lê Tuấn luôn hướng đến ánh sáng, luôn tươi cười, luôn thân thiện và
nhiệt tình làm cô tan chảy. Dường như anh cũng vậy, cũng tồn tại thứ
tình cảm trên cả tình bạn với cô. Dương Mai thú nhận bản thân cũng có
thiện cảm với Lê Tuấn, nhưng chị cảm thấy mình không hợp với anh nên chủ động rút lui, để hai người phát triển.
Phát triển qua lại, cuối cùng cũng kết hôn. Mặc dù thân thể không cho phép hoạt động quá mạnh mẽ
nhưng Lê Tuấn chẳng hề nề hà. Anh không đòi hỏi cô, chỉ an ủi Dương Khả
rằng cứ cưới trước, đợi khi nào cô thay tim xong xuôi rồi xxoo cũng chưa muộn. Vốn dĩ áy náy vì chuyện này, Dương Khả nghe anh nói liền vui vẻ
mỉm cười.
Đám
cưới qua xong lập tức bệnh viện thông báo tìm được tim thích hợp. Dương
Khả nhìn Đông Phong và Lê Tuấn giúp mình chuẩn bị phẫu thuật trong lòng
hạnh phúc mãi không thôi. Chắc kiếp trước cô tích đức nhiều lắm nên kiếp này mới có thể gặp được nhiều người tốt đến vậy. Ngoại trừ việc thân
thể không khỏe mạnh ra.. À không, sau khi phẫu thuật xong thì thân thể
của cô cũng không còn là trở ngại nữa.
Không còn là trở ngại..
Dương Khả thật sự muốn thở dài, nhưng khi cô mở miệng chỉ thấy từ đó thoát ra hàng loạt những bong bóng nho nhỏ mà thôi. Cứ nghĩ là hoàn mỹ tất thảy, nào ngờ mình lại phải sống kiếp con cá. Mặc dù không lo ăn không lo
mặc, làm cá cảnh cũng không sợ bị thịt nhưng mà thế này thật sự không
quen!
Nhưng cũng may biến thân thành cá nên cô mới nhìn thấu được mối quan hệ của ba người này. Bình thường ở cạnh cô ai nấy đều vui vẻ khách sáo, vậy mà sau lưng cô lại liên tục châm biếm trào phúng nhau như
này..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!